Sáng sớm ngày hôm sau.
Thời điểm Lục Dương mở mắt ra, Trần Thu Nguyệt đã không có ở bên cạnh.
Nhìn xung quanh một vòng.
Trần Thu Nguyệt không có trong phòng, hắn đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra, một tia nắng ban mai từ bên ngoài chiếu vào, nhìn nhìn phía dưới, đệ tử đi lui đi tới, xem chừng lúc này cũng không còn sớm.
"Ài, lại ngủ quên mât rồi."
Trùng sinh được ba năm, Lục Dương có thói quen làm việc cùng nghỉ ngơi vô cùng tốt, lúc mới trùng sinh về còn ra ngoài chay bộ, hiện tại tuy rằng không còn yêu cầu hà khắc đối với thân thể, nhưng trên cơ bản vẫn có thể dậy sớm đấy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, không được ngủ cùng Trần Thu Nguyệt một giường.
Nữ nhân này.
Thật lợi hại.
Vừa nghĩ đến cảnh đêm hôm qua, Lục Dương cảm giác thắt lưng mình đau lên.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng mở khóa.
Cửa chính đấy ra, Trần Thu Nguyệt bưng một cái bát sứ đi vào.
"Nóng nóng nóng..."
Có thể là do thời điểm mở cửa, cái khăn mặt đỡ dưới đáy bát bị thay đổi, không che được tay, Trần Thu Nguyệt liền kêu vài câu nóng nóng, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, đem bát sứ đạt lên trên bàn, nàng xoa xoa tay.
"Đỏ rồi."
Lục Dương cười cười, đi tới.
"Để anh xem nào."
Cầm lấy tay Trần Thu Nguyệt nhìn qua.
Không có vấn đề gì lớn, chỉ là có chút đỏ lên, hắn thổi thổi, nói ra: "Được ròi."
"Anh là Tôn Ngộ Không à, thổi thì có gì chứ, vẫn còn đau."
Trần Thu Nguyệt tuyệt không phối hợp.
"Vậy thì thổi lại một chút."
"Được rồi, được rồi, để em dùng khăn lạnh thấm đi."
Lục Dương cười cười, không thèm để ý, nhìn nhìn bát sứ Trần Thu Nguyệt bưng tới, là một bát cháo nóng, trong bát còn có đống dưa muối nhỏ, trước kia rời đi, Trần Thu Nguyệt còn từ trong túi áo, lấy ra một cái túi nhỏ trong suốt, bên trong chính là củ lạc.
"Cố ý nói đầu bếp làm cho anh ăn đấy."
"Vất vả em rồi, đại hội trưởng."
Lục Dương cười cười.
Đi theo Trần Thu Nguyệt vào phòng vệ sinh, Trần Thu Nguyệt rửa tay, Lục Dương thì rửa mặt đơn giản, chờ hắn vệ sinh xong, cháo cũng nguội đi đôi chút, có thể bắt đầu ăn, hỏi nàng: "Em ăn chưa?"
"Ăn rồi, anh cũng không nhìn lúc này là mấy giờ rồi à, em còn tính lên kêu anh dậy đấy."
Trần Thu Nguyệt hồi đáp.
Lục Dương nhìn nhìn điện thoại.
"Sắp mười rưỡi rồi á!"
Hắn có chút kinh ngạc.
Khó trách vừa rồi ngoài cửa sổ nhiều sinh viên đi lại như vậy, nguyên lai đã hơn mười giờ, cái giờ này, vừa đúng là lúc tan tiết, nếu phía sau không có tiết học có thể trở về.
"Còn biết à, anh ngủ giống như con heo vậy."
Trần Thu Nguyệt cười hì hì nói.
"Còn không phải vì em à..."
Lục Dương lườm liếc Trần Thu Nguyệt.
Vẻ mặt trần Thu Nguyệt tràn đầy đắc ý, nhếch lên khóe miệng, hình như là đang gây hấn với hắn.
"Em đừng đắc ý, hôm nay tiếp tục."
Lục Dương húp một ngụm cháo.
"Dừng dừng dừng, anh vẫn nên là nghỉ ngơi một chút đi, không có ruộng hỏng, chỉ có trâu mệt."
Trần Thu Nguyệt không hề cố kỵ nói.
"Nữ nhân này...."
Lục Dương có chút im lặng, không biết nên nói gì.
Thấy Lục Dương húp cháo, Trần Thu Nguyệt nói tiếp: "Sáng hôm nay, bảo vệ trường học bắt được ba người đi phát truyền đơn, đều là sinh viên học viện thương mại."
"Xử lý thế nào?"
Lục Dương ăn miếng dưa, ngẩng đầu hỏi.
"Tịch thu truyền đơn, mỗi người bị giáo dục vài câu, dù sao, bọn hắn cũng chỉ đi làm thêm, cũng không thể xử phạt nghiêm khắc được."
Trần Thu Nguyệt nói ra.
"Bên phía trường học, có tin tức gì không?"
Lục Dương lại hỏi.
Trần Thu Nguyệt nói ra: "Lãnh đạo trường học sáng nay mở cuộc họp, sao đó sẽ thông báo cho phụ đạo viên nhắc nhở sinh viên, có lẽ hôm nay sẽ có tin tức đi."
Nghe nói như thế.
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Trường học xử lý cũng rất nhanh đấy, ít nhất không đợi thành đại học mới chạy đi xử lý...Đừng nhìn chất lượng dạy học của Đại học Khoa Kỹ Lục Thành không được tốt lắm, nhưng về phương diện khác vẫn tương đối nổi bật, kiếp trước Lục Dương cũng trải nghiệm qua.
Phụ đạo viên lúc này đã thông báo đến cho sinh viên lớp mình.
Sinh viên toàn trường đều nhận được tin tức.
Mà cái công ty Nhạc Phân Kỳ này, tuyệt đối không sống được ở trường này nữa rồi. Các đệ tử có thể không tin hội sinh viên, nhưng bọn họ tin lời nói của phụ đạo viên, tin lời nhắc nhở của trường học. Nhất là chuyện này bọn hắn còn chưa hiểu rõ, không cần phải lấy thân thử lửa.
Bên phía Khoa Đại đã không còn vấn đề, còn những trường học khác, Lục Dương cũng không cần quản nhiều như vậy, bất quá vẫn thiện chí nhắc nhở một chút đấy.
Xế chiều hôm đó.
Trên diễn đàn CCilicili.
Một bài đăng đang điên cuồng leo TOP.
Gần một tiếng, liền leo lên đứng thứ ba bảng xếp hạng chủ đề CCilicili.
Tốc độ này, làm cho những lão nhân trà trộn trên diễn đàn CCilicili cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Hơn nữa bọn họ còn hết sức tò mò ấn vào.
Chủ đề bài đăng là.
< Cảnh giác công ty vay năng lại khoác áo công ty thương mại xâm nhập vào sân trường! >
Tác giả là một người vô danh.
Mà người vô danh này, ở trên bài viết của mình cũng chỉ nói mấy nghìn chữ, lật tẩy bộ mặt của mấy công ty cho vay nặng lãi núp bóng công ty thương mại, tiến vào trong trường học quảng bá,....người viết còn giải thích thao tác tỉ mỉ của những công ty này, sau đó tiến hành phê phán, hơn nữa còn kết luận chuyện này sẽ gây ra hậu quả nguy hại cho xã hội.
Thông thường người dùng trà trộn lên CCilicili, trên cơ bản là lão nhân đã trải sự đời, đại bộ phận bọn họ đều có tư duy của mình, sẽ không dễ dàng bị người ta dắt mũi, hơn nữa muốn sử dụng diễn đàn CCilicili cũng không phải là dễ, nhất định phải chứng minh mình đủ năng lực đọc hiểu mới được, có vài phần tương tự diễn đàn Zhihu.
Đến cuối bài đăng, tác giả còn đưa ra mấy trang web làm ví dụ, rất nhiều người đều ý thức được tính nguyên trọng của vấn đề, ở trong bọn họ, có rất nhiều người có học thức, thậm chí có cả giáo sư đại học, còn có một ít đệ tử danh giáo...
Rất nhanh.
Một bài đăng liền đưa tới nhiều chủ đề thảo luận.
Trên diễn dàn CCilicili, hầu như mỗi lần ấn F5 lại đều sẽ thấy xuất hiện một bài đăng mới liên quan đến vấn đề này.
Có người nói bản thân tự mình trải qua.
Cũng có người có vẻ, người vô danh kia cũng không phải buồn lo vô cớ, trường học bọn họ cũng xuất hiện tình huống tương tự.
Có người ở trên mạng cầu cứu, nói mình lâm vào trong đó, lãi mẹ đẻ lãi con, đã không còn trả nổi, thậm chí nghĩ tới chuyện bỏ trốn.
Dưới sự thảo luận của nhiều người, đột hot của chủ đề này một mực không giảm, đến chiều, vậy mà trực tiếp leo lên TOP 1 tìm kiếm, hơn nữa còn được nhiều ngươi share lên QQ, đăng lên Weibo, Tianya.....Từng bài đăng đều đưa tới rất nhiều người thảo luận.
Sinh viên là trụ cột của nước nhà, bây giờ có người muốn vươn bàn tay tội ác vào trong sân trường, tự nhiên sẽ bị nhiều người đứng lên chống lại, đặc biệt là những nguy hại mà chuyện này đem lại, khiến người làm cha làm mẹ chỉ sợ con của mình bị tổn thương.
Đương nhiên, cũng có người suy đoán người vô danh kia là người nào, có bao nhiêu năng lực, thậm chí có phải nhân viên cấp cao trong CCilicili không, bởi vì bài đăng này vừa đăng tải liền nhanh chóng nổi bật, leo lên top 3 bảng xếp hạng.
Tuy nhiên, mặc cho bọn họ suy nghĩ tới nát óc, cũng sẽ không nghĩ tới, bài đăng này là do Chủ tịch tập đoàn Sơn Hải, cũng là đồng sáng lập Csite đăng tải.
Lục Dương tinh thông văn chương, chỉ dùng mấy nghìn chữ, liền điều động được tâm tình ngàn vạn người, dẫn phát vô số bài thảo luận.
Ở dưới sự thảo luận vấn đề này, những công ty truyền thông cũng ngửi được mùi mà lao đầu vào, bọn hắn nhao nhao liên hệ Csite muốn phỏng vấn tác giả, nhưng đáp án nhận lại được là, bảo mật người dùng, không thể cung cấp thông tin, vì vậy những tay phóng viên liền đành đổi một phương thức khác, đi phỏng vấn những nhân sĩ nổi danh, hỏi thăm ý kiến của bọn họ.
Ví dụ như phỏng vấn một vị giáo sư ở Đại học Giang Nam, trong bài phỏng vấn, ông tỏ vẻ thứ mua trả góp này, kỳ thật chính là phương thức cho vay trá hình, nhất định phải rời xa khỏi sân trường! Nếu không sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.
Cũng có một số người khác dùng con đường riêng biệt để phát ra ý kiến của mình.
Chỉ qua vài ngày.
Những công ty trả góp liền nhanh chóng rút ra khỏi trường học.
Từ nay về sau, chỉ sợ cũng không ai dám vươn tay vào đây.