Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1063: Bàn Tay Vô Hình (1)




"Nhạc Phân Kỳ là gì, chưa nghe nói qua."

Trên giường, Trần Thu Nguyệt sờ sờ mái tóc rối của mình.

"Chính là một trang web mua sắm, ta cũng vừa từ chỗ Đinh Siêu biết được." Lục Dương xoay người, đem chiếc quần từ dưới đất nhặt lên, từ trong túi tiền lấy ra một tờ truyền đơn: "Là cái này."

Trần Thu Nguyệt đoạt lấy nhìn xem.

"Cái này a, em cũng biết, có người ở trong trường học phát truyền đơn, em cũng nhận được."

Nhìn thấy tờ giấy này.

Trần Thu Nguyệt mới biết Lục Dương nói điều gì.

Ở trong trường, nàng cũng nhận được mấy tờ giấy này, chỉ là Trần Thu Nguyệt là ai, trong nhà nàng có tiền, bây giờ còn là bà chủ nhà hàng, cho tới bây giờ đều chưa bao giờ thiếu tiền qua, coi như tính đổi điện thoại hay mua máy tính, cũng chưa bao giờ tính tới chuyện trả góp.

Khi nhận được thứ này, nàng cũng chỉ tiện tay nhìn vài cái, sau đó ném vào trong thùng rác.

"Đương nhiên là có vấn đề a."

Lục Dương giải thích nguyên nhân đơn giản một chút.

Hơn nữa còn nói thứ này nguy hại.

Nghe được Lục Dương phân tích, Trần Thu Nguyệt cũng ý thức được tính nguyên trọng của sự việc, nàng lần nữa cờm tờ giấy truyền đơn lên tay nhìn nhìn, cái đồ chơi này, là lừa đảo sao?

"Em nhìn cái tờ giấy này, liền không thấy rõ ràng, dù sao nhìn vào cũng thấy hấp dẫn, hơn nữa lại giống rẻ như cho, tren thực tế, cái này chẳng khác gì vay nặng lãi cả, mấy thứ này, tuyệt đối không để cho bọn hắn tiến vào trong sân trường, ít nhất là trong trường Khoa Kỹ chúng ta, tuyệt đối không được!"

Dù sao Khoa Ky cũng là trường Lục Dương.

Chút trách nhiệm ấy hắn vẫn phải có.

Trần Thu Nguyệt là hội trưởng hội sinh viên, về tình về lý, cũng liên quan đến nàng.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Trần Thu Nguyệt nhíu nhíu mày.

"Có cần em phản ánh với trường học, để cho bảo vệ chú ý một chút, gặp mấy người phát truyền đơn này, trực tiếp đuổi ra."

"Sợ là sợ, những người này đều là sinh viên chúng ta, bọn họ cũng là người bị lừa, trước em kiểm tra bên trong hội sinh viên, xem có người nào làm chuyện này không, để cho bọn họ đừng bị người ta lợi dụng, mặt khác, cùng đoàn ủy trường nói một chút, nói rõ lợi hại trong đó, không nên để mấy công ty kiểu này tiến vào trường học chúng ta."

Lục Dương nói ra.

"Ừ, để em hỏi một chút..."

Trần Thu Nguyệt cầm lấy điện thoại.

Trước chụp tấm truyền đơn này, sau đó tìm tới nhóm hội sinh viên đăng tải.

[Mọi người có nhận đường tờ truyền đơn này không, công ty Nhạc Phân Kỳ này gạt người đấy, mọi người không nên tin]

Trần Thu nguyệt vừa @all toàn bộ thành viên trong nhóm.

Tin nhắn vừa gửi ra, tất cả mọi người đều đọc được.

Rất nhanh trong nhóm liền xuất hiện nhiều tin nhắn trả lời.

[Học tỷ, ta cũng nhận được tờ truyền đơn này, là lừa đảo sao?]

[Đây là lừa đảo sao?]

[Ta cùng bạn cùng phòng còn muốn thử xem, nguyên lai là như vậy, ta còn nói tại sao lại có chuyện tốt như vậy]

...

Nhìn thấy nhiều người lên tiếng như vậy, Trần Thu Nguyệt mới biết, nguyên lai lại có nhiều người đã biết như vậy, cái tờ truyền đơn này quảng cáo thật tốt, nếu không phải có Lục Dương nhắc nhở, chỉ sợ không ít đệ tử trúng chiêu đi.

Trần Thu Nguyệt nói tiếp.

[Không sai, biến tương vay nặng lãi, mọi người ngàn vạn lần đừng mắc bẫy]

[Ta sẽ hướng trường học phản ánh việc này]

[Mặt khác, người nào cùng chuyện này có quan hệ, trước có thể liên hệ với ta, nói rõ tình huống, vạn nhất trường học truy cứu trách nhiệm xuống, ta có thể hỗ trợ chứng minh, nếu như giấu giấu giếm giếm, đến lúc đó bị trường học xử lý, cũng đừng trách người khác]

Lại gửi thêm ba tin nhắn.

Rất nhanh.

Đã có người nhắn tin riêng cho Trần Thu Nguyệt.

"Học tỷ, ta là sinh viên năm 2 viện Thương Mại, một người bạn của ta phát tờ giấy này, có ảnh hưởng gì không?"

Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn ghi chú, là Hội Kiền Sự sinh viên năm 2 học viện Thương Mại.

Có một người bạn?

Chỉ sợ là chính ngươi đi.

Trần Thu Nguyệt không có vạch trần, nàng nói ra.

"Ngươi nói chuyện này với hắn, loại công việc làm thêm này đừng làm nữa, trước kia đi làm là do không biết rõ tình hình, có lẽ không có chuyện gì đâu."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi....Ta lập tức đi nói với hắn."

Kế tiếp.

Lại có mấy người liên hệ với Trần Thu Nguyệt.

Có người thừa nhận bản thân hay bạn mình phát truyền đơn, có người thẳng thắn, nói người bên kia tìm bọn họ làm đại lý, nhưng bọn họ tỏ vẻ, bản thân sẽ không làm mấy chuyện phạm pháp này.

Trong hội sinh viên, có rất nhiều người liên quan đến chuyện này.

Trần Thu Nguyệt cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Chăng qua hiện tại đã muộn, nàng trực tiếp gọi cho đoàn ủy nhà trường thông báo, nói rõ tình huống....Hơn nữa còn đem phân tích của Lục Dương thuật lại lần nữa.

Trần Thu Nguyệt rất thông mình.

Ý kiến của hội sinh viên, lãnh đạo trong trường có lẽ không xem trọng, nhưng ý kiến của Lục Dương, lãnh đạo trường học tuyệt đối không dám ngó lơ.

"Xong, làm gì nữa đây?"

Làm xong những việc này, Trần Thu Nguyệt đợi chỉ thị tiếp theo của Lục Dương.

"Làm gì nữa? Đi ngủ chứ làm gì?"

Lục Dương nhẹ nhàng kéo cổ tay Trần Thu Nguyệt, đem nàng kéo đến bên cạnh mình, sau đó dùng chăn đem hai người phủ lên.

"Em vừa chải đầu."

"Ai bảo em nửa đem chải đầu, em muốn hù dọa người khác à."

"Tóc còn ướt đấy."

"Không sao."

...

Cảnh ban đêm yên tĩnh.

Học viện thương mại, ký túc xá nam sinh.

Môt nam sinh cõng theo hai balo từ bên ngoài trở về, trong balo phình to, nhìn qua là biết để rất nhiều đồ.

"Hách Cường, ngươi đi đâu vậy, sao giờ này mới về?"

Một bạn cùng phòng hỏi.

"Đi ra ngoài nhận truyền đơn a." Hách Cường vỗ vỗ balo phình to phía sau, nói ra: "Thế nào, lần này nhiều lắm, ngày mai cần tim ba người cùng một chỗ đi phát, các ngươi có muốn đi không, tám mươi tệ một ngày."

Một người khác thò đầu ra, nhìn nhìn, nhắc nhở một câu.

"Hách Cường, vừa rồi hội trưởng hội sinh viên đã đưa ra thông báo, nói Nhạc Phân Kỳ lừa đảo, cho vay năng lại, ta khuyên ngươi đừng theo chân bọn họ làm nữa, nếu xảy ra chuyện thì phiền toái to."

"Cái gì vậy."

Hách Cường lắc đầu.

"Hội trưởng cũng quá lo xa rồi, người ta là công ty chính quy đấy, có trang web đàng hoàng, không phải ta cho các ngươi nhìn rồi sao? Thế này làm sao mà gạt người, coi như gạt người, cũng không tới phiên hội sinh viên quản."

Nói xong.

Hắn từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại iphone, nhìn thoáng qua thời gian.

Một người khác trong phòng thấy vậy, hâm mộ nói: "Iphone 5, ngươi thật sự mua, không có vấn đề gì chứ?"

"Có thể có vấn đề gì, đều là do các ngươi nghĩ nhiều, người ta công ty lớn cần lừa gạt sinh viên nghèo các ngươi sao, chiếc điện thoại này của ta, là hàng chính hãng, tem mác đàng hoàng đấy...."

"Một tháng góp hơn năm trăm, ngươi có tiền sao?"

"Tiền sinh hoạt của ta một tháng hơn nghìn, năm trăm tính là cái gì, bớt ăn bớt uống một chút là được, nếu mà không đủ, chạy ra ngoài làm thêm vài ngày là được."

Hách Cường hoàn toàn không quan tâm.

Nói xong, còn mở ra hộp kính mắt, từ bên trong lấy ra một cái khăn, ở trên màn hình điện thoại cẩn thận lau lau, chiếc điện thoại này mới ra đấy, hắn vất vả lắm mới có được, xem như trân bảo...

Bạn cùng phòng vừa mới khuyên bảo thấy thế, cũng không nói gì, đổi lại ngày xưa, nhìn thấy chiếc điện thoại của Hách Cường, có lẽ hắn sẽ động tâm một phen, nhưng vừa rồi được nhắc nhở, hắn cảm thấy không dây vào là tốt nhất.

...