Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1062: Nữ Sinh Văn Nghệ Trần Thu Nguyệt (2)




"Có người ở trong trường phát truyền đơn, đã được vài ngay rồi."

Siêu ca từ trong ngăn kéo, lấy ra một tờ truyền đơn, quả thật là quảng cáo website Nhạc Phân Kỳ, quảng cáo viết ba hoa chích chòe, giống như làm cho ngươi ta cảm thấy, mỗi ngày uống ít đi một chai nước, liền có thể mua điện thoại cùng máy tính.

Nhìn qua liền cảm thấy hấp dẫn đấy.

Cũng khó trách Siêu ca động tâm.

Lục Dương thu hồi lại tờ truyền đơn, bỏ vào trong túi, sau đó nói: "Siêu ca, đây là một công ty lừa đảo, ngươi sớm từ bỏ đi, muốn mua điện thoại, thành thành thật thật tiếp kiệm hai tháng tiền lương, sau đó lên CCilicili mà mua, bên kia là hàng chính hãng, có được bảo hành, đừng đi đường ngang ngõ tắt, ngươi nếu không nghe lời bị lừa, lúc đó cũng đừng nói ta không nhắc nhở."

"Ca ca ca, ta biết rồi."

Thấy Lục Dương nghiêm túc như vậy, vốn Siêu ca trong lòng có chút động tâm liền nhanh chóng dập tắt.

"Lỗi ca, ngươi cho ta mượn xe điện một chút."

Lục Dương hướng Lưu Lỗi nói ra.

"Làm gì vậy a."

Lưu Lỗi từ trong ngắn kéo lây ra một xâu chìa khóa, đem chìa khóa xe điện tách ra, ném cho Lục Dương.

Đinh Siêu cũng nói: "Lục ca, đêm hôm khuya khoắt đi đâu vậy."

"Đương nhiên là đi tìm muội tử, ngươi cho rằng ta giống với ngươi sao, mỗi ngày chỉ biết chơi game, cẩn thận độc thân cả đời."

Khịa Siêu ca một câu, Lục Dương vừa cười vừa nói.

"Ài, ngươi tưởng ta muốn chơi game à, muội tử kiếm mãi cũng có đâu."

Nhắc đến chuyện này, Siêu ca đau lòng không thôi.

"Hặc hặc."

Lục Dương cười cười, cầm lấy chìa khóa ra mở cửa.

Ra ngoài.

Hắn gọi cho Trần Thu Nguyệt.

Trần hội trưởng sau khi thăng quan, suốt ngày không biết bận chuyện gì, Lục Dương ý định đi gặp nàng, thuận tiện hỏi sự tình truyền đơn, hội học sinh không có khả năng không biết.

Đổi vị thế suy nghĩ, nếu bản thân muốn làm chuyện này, nhất định sẽ liên hệ với hội sinh viên, đồng ý chia phần trăm doanh thu cho bọn họ, để bọn họ hỗ trợ quảng bá, có hội trưởng ở trong trường đảm bảo, tiếp theo đến phiên lớp trưởng quảng bá, đảm báo những sinh viên này sẽ biến thành từng cọng rau hẹ cho bọn họ gặt.

Đây cũng là phương pháp để Nhạc Phân Kỳ mở rộng nhanh chóng trong trường học.

Nói vậy thôi, chứ hắn sẽ không bao giờ làm mấy loại chuyện đẻ con không có lỗ đít này.

Xuống dưới lầu, điện thoại tiếp thông.

Giọng nói lười biếng của Trần Thu Nguyệt từ đâu dây bên kia truyền tới: "Đại thiếu gia, ngài rốt cuộc cũng nhớ ta rồi à."

"Đi đi đi, diễn cái gì mà diễn, em đang ở đâu?"

Lục Dương không muốn ở trong điện thoại diễn cảnh đại thiếu gia cung nha hoàn thời xưa, muốn diễn kịch, ít nhất cũng phải diễn trước mặt a, qua điện thoại có thể làm gì chứ?"

"Nhớ tới em rồi à."

Trần Thu Nguyệt cười hì hì.

"Đúng vậy a, nhớ em muốn chết, nói mau đi, anh qua tìm em."

Lục Dương đã tìm thấy xe điện Lưu Lỗi, đẩy đi ra.

Trần Thu Nguyệt ở đầu dây bên kia nói ra: "Em đang ở nhà hàng Tây, anh tới đây đi."

"được."

Mấy phút đồng hồ sau, Lục Dương cưỡi xe điện màu đỏ đi tới nhà hàng Tây, giờ này, trong nhà hàng còn có vài vị khách nhân, sinh ý coi như cũng được, Luc Dương vừa vào cửa, Lâm Tú Tú ở quầy thu ngân liền kinh hỉ kêu: "Lục ca, ngươi đến rồi?"

"Đúng vậy a, sang đây nhìn xem, lão bản đâu?"

Lục Dương hỏi.

Nghe thấy Lục Dương tới đây tìm lão bản, trong mắt Tú Tú lộ ra một tia thất vọng khó mà phát giác, bất quá rất nhanh liền che giấu lại, chỉ lên trên đầu nói: "Lão bản ở trên lầu."

"Trên lâu a, vậy ta đi đây, ngươi làm việc đi."

Lục Dương khoát tay áo, ý định đi lên.

"Lục ca, ngươi tối nay ăn gì chưa?"

Tú Tú đuổi tới, lại hỏi một câu.

"Ta ăn rồi."

n."

...

Từ câu thang đi lên tầng trên, tầng hai của nhà hàng có bốn phòng trống, được trang trí vô cùng tinh xảo, có đầy đủ phòng bếp cùng phòng tắm, chỗ này mấy năm trước, được trường học dùng làm ký túc xá cho du học sinh, nhưng trường học quá đề cao mình, một người du học sinh cũng không tuyển được, về sau chính sách xuất hiện biến hóa, chõ này liền để không.

Thời điểm thuê nhà hàng, tầng trên không có đả thông, chỉ có thể dùng cầu thang phía sau đi lên, Lục Dương biết phía trên còn mấy căn phòng, liền trao đổi với Hoàng Tiêu thuê hết xuống, vốn mấy căn phòng này để không không có mục đích, vì vậy nhà trường cũng không có cự tuyệt, đưa cho Lục Dương.

Sau khi thuê xong, liên xây cầu thang nhỏ thông với nhau, đem cầu thang phía sau khóa lại, làm như vậy, tầng một sử dụng làm nhà hàng, tầng hai sử dụng làm ký túc xá, mà trong bốn phòng này, có hai gian phòng làm ký túc xá cho nhân viên, giống như Lâm Tú Tú, nhà ở vô cùng xa, tan ca lại tối muộn, liền để lại cho nàng một phòng.

Đương nhiên, nam công nhân không có phúc lợi như vậy.

Còn lại hai gian phòng trống, một gian bị Trần Thu Nguyệt biết thành nhà kho hội sinh viên, một gian thì để lại cho nàng nghỉ ngơi.

Mở cửa ra.

"Sao không đóng cửa."

Lục Dương đi vào, đóng cửa lại.

Trần Thu Nguyệt mặc một bộ áo ngủ màu đỏ, ưu nhã nằm trên ghế salon, lộ ra dáng người lồi lõm, trân nàng để chần, móng tay sơn màu đỏ, liền nhìn Lục Dương, nàng hơn đem chân mình cuộn lại, nói ra: "Đến rồi à, Đại Thiếu Gia."

Trong phòng bật lò sưởi, Lục Dương cũng cởi áo khoác treo lên giá, đi đến bên cạnh Trần Thu Nguyệt, hướng nàng chen lấy vào.

"Đừng đè lên chân em."

Trần Thu Nguyệt ngẩng đầu.

Sau đó vuốt vuốt tóc, chỉnh lại dáng nằm, thuận thế nằm lên đùi Lục Dương.

Ngửa đầu lên nhìn, một đôi mắt hoa đào chớp chớp, tràn ngập nước, nói ra: "Có phải anh bị cảnh đẹp bên ngoài mê hoặc đến nỗi không thấy đường về ?"

"Em gần đây bận rộn chuyện gì, sao không liên hệ với anh."

Lục Dương ngượng ngùng cười cười, hắn liền mau chóng chuyển chủ đề.

Trần Thu Nguyệt chu miệng, lấy đôi mắt sáng ngời của mình, nhìn chăm chú vào Lục Dương, chậm rãi nói ra: "Thời gian, có thể làm cho đồ vật càng thêm có giá trị, cũng có thể làm nó trở nên bình thường. Tình yêu cũng vậy, tình cảm phai nhạt, tổn thương càng ít, rồi đâu cũng sẽ không còn nữa!"

"Đừng có giả bộ nữ sinh văn nghệ, đừng tưởng anh không biết đây là câu Trương Ái Linh nói."

Lục Dương ôm lấy Trần Thu Nguyệt, cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.