Lục Dương cũng không phải không có điều kiện đấy.
Cục diện rối rắm cho Bành Lỗi taojt hành, tự nhiên cũng cần hắn đi thu thập.
Lúc trước Bành Lỗi không dám chỉnh đốn, là vị sợ làm công ty trực tiếp đóng cửa, nhưng hiện tại không giống vậy, lối thoát đã tìm xong, hoàn toàn không cần phải lo lắng, chỉ cần yên tâm đem đám người đá hết đi ra được.
Bất kể giày vò thế nào, chỉ cần Sơn Hải Tư Bản tuyên bố nhảy vào, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Đã không có nỗi lo phá sản, Bành Lỗi cũng quyết đoán đồng ý.
Hắn nói ra: "Vậy làm phiền bên phía Lục lão bản, trước đừng thả tiếng gió ra ngoài."
"Đương nhiên rồi."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Lữ Tiểu Vũ cũng nói: "Bên phía chúng ta sẽ không ai nói ra, còn về phần Bành lão bả phải tự giữ bí mật mới được."
"Chỗ ta không có vấn đề."
Bành Lỗi vội vàng cam đoan nói.
"Bành lão bản cần bao lâu mới có thể giải quyết xong?"
"Đại khái một tháng là đủ."
"Được!"
Song phương ăn nhịp với nhau, ước định xong thời gian giao dịch, một tháng, Lục Dương chờ được, vì vậy cũng không vội vàng, hắn tin tưởng, Bành Lỗi có năng kia, trong vòng một tháng, có thể thu hồi lại số cổ phần trong công ty.
Hơn bốn giờ chiều.
Bành Lỗi mới rời khỏi Sơn Hải Đại Hạ.
Thời điểm đi ra cẩn thận từng li từng tí, còn mang theo khẩu trang, chính là sợ bị người khác nhận ra, hắn để muốn đạt thành giao dịch, nhất định phải đem toàn bộ số cổ phần công ty thu hồi lại, nếu để cho cổ đông nhỏ biết tin, Tập đoàn Sơn Hải tính mua lại dược phẩm Tam Thạch, vậy đoán chừng không dễ thao tác rồi.
...
Trong văn phòng.
Lữ Tiểu Vũ rót cho mình một chén cà phê.
Lục Dương hít một hơi, vị cà phê này cũng quá nồng rồi.
Hắn nhìn đồng học Tiểu Vũ ở phía đối diện, nói ra: "Đồng học Tiểu Vũ, ngươi nếu cảm thấy ngứa miệng, thì uống chút trà đi, thứ này uống nhiều không có lợi cho sức khỏe."
"Ta chính là học theo lão sư của mình thích uống cà phê, ngươi biết năm nay ông ấy mấy rồi không?"
Lữ Tiểu Vũ đem ly cà phê đặt xuống bàn, ánh mắt nhìn lão bản phía đối diện.
"Chín mươi chín?"
Lục Dương đùa giỡn nói.
"Tám mươi sáu rồi, hơn nữa thân thể cường tráng vô cùng, đoán chừng có thể sống tới 100 tuổi." Lữ Tiểu Vũ nói ra.
"Hơn tám mươi còn làm lão sư được sao? Cái tuổi này không phải nên về hưu, ở nhà dưỡng lão sao?"
Lục Dương cười cười.
"Lão muốn dạy học, người khác còn có thể cản lại?"
Cà phê mới pha nên hơi nóng, Lữ Tiểu Vũ nhấp một miếng nhỏ, để lại trên mặt bàn, hồi tưởng lại lần đàm phán vừa rồi, nàng còn nói thêm.
"Vừa rồi ngươi tăng giá làm gì, tám mươi triệu có thể lấy xuống."
"Cũng chỉ thêm hai triệu mà thôi, nhờ người ta làm việc, dù sao cũng nên cho người ta chút động lực a." Lục Dương không chút nào để ý.
Việc đã đến nước này, Lữ Tiểu Vũ cũng không lằng nhằng, nàng nói tiếp: "Một tháng, hắn có thể đem toàn bộ cổ phần công ty thu hồi lại sao?"
"Hắn nếu như đã đáp ứng, thì khẳng định có cách." Lục Dương nhìn ngoài cửa sổ: "Không nên coi thường mấy người tự tay khởi nghiệp, ta xem hắn cũng đã sớm chuyển đi tư sản, coi như Dược Phẩm Tam Thạch đóng cửa, đối với cuộc sống của hắn cũng sẽ không ảnh hưởng."
"Ngươi nói Dược Phẩm Tam Thạch bị biến thành dạng này, cũng có nguyên nhân từ hắn?"
Lữ Tiểu Vũ kinh ngạc mà nói.
"Ngươi vất vả khổ cực làm được một chiếc bánh, nhưng vừa mới ra lò, liền bị đám sói giành ăn đến không còn sao? Bành Lỗi không phải là người ngu, hắn cũng sớm đã dự tính đến kết quả xấu nhất, chỉ có thể nói, thời điểm hắn khởi nghiệp còn quá trẻ tuổi, nhượng quá nhiều cổ phần, bằng không cũng sẽ không xuất hiện hậu quả như vậy."
"Vì vậy, thời điểm ngươi khởi nghiệp, mới một mực không chấp nhận người khác đầu tư?"
Lữ Tiểu Vũ nhìn nhìn Lục Dương.
"Cái gì mà ta khởi nghiệp chứ, rõ ràng là hai người chúng ta cùng nhau khởi nghiệp." Lục Dương hướng về đồng học Tiểu Vũ chớp chớp mắt, cười nói: "Hai người chúng ta không phải quá hoàn hảo sao? Ngươi đang là đang cường hành đem chúng ta tách ra a."
"Nói chính sự đi, đừng ăn nói linh tinh!"
Sắc mặt Lữ Tiểu Vũ hơi đỏ lên, tay cũng rên một chút, ly cà phê đang bưng cũng có chút đổ ra.
Giả vờ không thấy quấn bách của đồng học Tiểu Vũ, Lục Dương nhìn nhìn đồng hồ treo tường, đã năm giờ chiều, hắn cảm thán một tiếng: "Thanh xuân như một tách trà, uống vào 1 cái hết bà thanh xuân, thời gian trôi qua thật nhanh, đồng học Tiểu vũ, đói bụng không? Chúng ta xuống căn tin dùng bữa."
"Ta không đi."
Lữ Tiểu Vũ bình tĩnh lắc đầu.
Nàng bình thường sẽ không xuống căn tin ăn cơm, đều là nhờ thư ký mua rồi đưa lên phòng.
"Thế ta đi đây, ngươi không đói bụng, nhưng ta đói."
Trẻ tuổi tiêu hóa tốt như vậy, giữa trưa mới làm một bụng, giờ này lại đói.
Lục Dương đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi của mình, đi ra khỏi văn phòng.
...
"Mọi rợ, đang làm à?"
Từ trong thang máy đi ra, Lục Dương đi tới cửa sau của tòa nhà, Mọi Rợ quả nhiên đang trực ở đây.
Nhìn thấy Lục Dương đi đến, Tiền Mãn vội vàng chạy tới, kinh hỉ nói: "Lục ca, ngươi tới từ lúc nào vậy?"
"Buổi sáng ta đã tới rồi, có chút việc, vì vậy không có đi tìm ngươi, thế nào? Nhìn ngươi sống khá thoải mái a, hình như lại tăng cân!"
Lục Dương vỗ vỗ bả vai mọi rợ.
Gia hỏa này, so với trước đây mập lên không ít, cũng càng thêm khỏe mạnh, không biết còn tưởng hắn là vận động viên cử tạ.
"Thức ăn công ty ngon như vậy, ta mỗi ngày đều ăn rất nhiều, khẳng định phải mập lên."
Mọi rợ ngu ngơ nói.
"Đi thôi, cũng sắp tan ca rồi, chúng ta đi trước đi."
Lục Dương kêu mọi rợ cùng đến căn tin, lần này Mọi Rợ cũng không lằng nhằng, trực tiếp đi theo sau Lục Dương.
Đến căn tin, gọi hai phần thức ăn, bưng phần mình dọn lên bàn.
Mọi Rợ từ trong tủ cầm hai đôi đũa tới, đưa cho Lục Dương một đôi.
Nhận lấy, Lục Dương nói ra: "Mọi Rợ, công ty sắp cho nghỉ rồi, tết năm nay ngươi có về nhà không?"
"Về a."
Mọi Rợ ăn một miếng.
"Đã hơn nửa năm không về nhà, ta cũng muốn về nhìn xem."
"Ừ, về cũng tốt..." Lục Dương suy nghĩ một chút, lại nhắc nhở một câu: "Ba của ngươi tìm ngươi đòi tiền, ngươi ngàn vạn lần đừng có cho."
Hơn nửa năm nay, Mọi Rợ vất vả khổ cực đi làm, đoán chừng cũng tích lũy được một chút, Lục Dương quả thật lo lắng hắn về nhà, liền bị ông chú ngoại lừa cho không còn một đồng, Mọi rợ là bản thân hắn, khi còn bé thường theo hắn lăn lộn, Lục Dương nhất định sẽ chiếu cố hắn giống như đệ đệ vậy, mặc dù nói hắn có thể giúp đỡ Mọi Rợ mua nhà mua xe đều là điều dễ dàng, nhưng nếu làm như vậy, Mọi Rợ cả đời này sẽ không thể tự đứng lên bằng thực lực của mình.
Đãi ngộ của tập đoàn Sơn Hải không tệ, ngay cả bộ phận bảo an lương cũng rất cao, chỉ cần Mọi Rợ chịu khó, không bị người khác lừa gạt, qua mấy năm nữa, mua một căn phòng cùng xe cũng không phải chuyện khó khăn.
Hiện tại Mọi Rợ còn nhỏ, dễ bị lừa.,
"Lục ca, ta biết rồi."
Mọi Rợ vừa ăn vừa nói ra.
"Ta định trở về, trước qua bên phái tỷ tỷ, đem tiền lương đưa cho tỷ tỷ bảo quản, như vậy cha ta có xin cũng không có mà đưa."
"Cái tên gỗ mục nhà ngươi, cũng học được chút bản lãnh rồi a."
Lục Dương nhịn không được cười cười.
Mọi Rợ có thể nghĩ như vậy, nói rõ đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, Lục Dương cũng rất vui mừng đấy, Tiền Tiểu Quyên đối xử với đệ đệ của mình vô cùng tốt, lấy nhân cách làm người của nàng, sẽ không tham ô tiền mà đệ đệ mình tích góp được.
Tiền để ở bên kia tuyệt đối được bảo đảm.
"Ngươi tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi?"
Lục Dương có chút tò mò hỏi.