Lữ Tiểu Vũ nói còn khá bảo thủ.
Thân là lão bản, Bành Lỗi khá rõ ràng, đừng nói là ba năm, nếu dự theo đà phát triển như lúc này, tối đa hai năm sau, công ty sẽ bị đám sâu mọt kia hút máu sạch sẽ....
Mặc dù như thế, thân là người sáng lập Dược Phẩm Tam Thạch, Bành Lỗi cũng không muốn bỏ đi tâm huyết của mình xây dựng.
Hắn thăm dò hỏi.
"Lục lão bản, Lữ tổng giám đốc, khốn cảnh của Dược Phẩm Tam Thạch ta cũng hiểu rõ, đang tìm biện pháp giải quyết, ta chỉ cần một khoản đầu tư, là có thể đem công ty cứu sống dậy, Lục lão bản nguyện ý hỗ trợ, ta có thể lấy ra một lượng cổ phần tương ứng trao đổi."
Lục Dương còn chưa mở miệng.
Lữ Tiểu Vũ đã trực tiếp cười xùy một tiếng.
"Bành lão bản, ngươi không cảm thấy trên đời này, thật sự tồn tài bánh ngọt từ trên trời rơi xuống chứ?"
Bành Lỗi ngượng ngùng cười cười.
Không có trả lời.
Hắn vừa đưa ra yêu cầu này, đúng là có chút buồn cười, biết rõ tập đoàn Sơn Hải đại khái sẽ không đáp ứng, chỉ là thăm dò một chút mà thôi.
Lữ Tiểu Vũ nói tiếp: "Dược Phẩm Tam Thạch không phải sự lựa chọn duy nhất của chúng tôi, nếu đàm phán không thuận lợi, chúng tôi tùy thời có thể đổi xí nghiệp, anh cũng biết nhu cầu của chúng tôi, cũng không cần cao sang, vì vậy xí nghiệp ở tỉnh Hà Đông phù hợp với yêu cầu của chúng tôi cũng không ít."
"Còn nữa, nếu như chúng tôi thật sự muốn cưỡng ép mua lại Dược Phẩm Tam Thạch, kỳ thật chưa hẳn đã không làm được, dựa theo tư liệu chúng tôi có, anh mặc dù là cổ đông lớn nhất, nhưng trước mắt cổ phần ở Dược Phẩm Tam Thạch còn chưa tới 50%."
Lời này, trực tiếp đem Bành Lỗi làm đắn đo.
Lữ Tiểu Vũ đây đang nói cho hắn biết, nếu như tập đoàn Sơn Hải làm quyết liệt, thậm chí có thể liên hợp những cổ đông khác, trực tiếp đá hắn ra cái ghế chủ tịch, đó cũng không phải chuyện khó làm, hôm nay cùng hắn đàm phán, đã là rất nể tình rồi.
Mắt thấy bầu không khí có chút không tốt.
Lục Dương mở miệng nói: "Bành lão bản đừng nên trách, giám đốc Lữ của chúng ta chính là như vậy, nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói đó, lần này ước hẹn Bành lão bản tới đây, chúng ta mang theo thành ý rất lớn, tuyệt đối không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Bành lão bản, anh cũng biết, lấy tình huống của Dược Phẩm Tam Thạch lúc này, chỉ sợ không có nhà đầu tư nào nguyện ý ném tiền vào, ý vị này thế nào, anh cũng rõ ràng...."
Dừng một chút, Lục Dương nói tiếp.
"Có lẽ hai, ba năm...Dược Phẩm Tam Thạch còn không đáng một đồng, anh ở trong đó tự nhiên cũng sẽ tan thành mây khói, thậm chí còn mắc thêm khoảng nợ, hôm nay, chúng tôi ở đây là để giúp anh..."
"Bành lão bản chắc cũng không muốn, xí nghiệp bản thân vất vả thành lập, phải treo tấm biển phá sản đi."
"Chúng ta có thể cam đoan, cái tên dược phẩm Tam Thạch này có thể giữ lại, viết vào hợp đồng luôn cũng được."
...
Mí mắt Bành Lỗi nhảy lên, hắn có chút động tâm rồi.
Lục Dương nói cũng không sai.
Lấy tình huống của Dược Phẩm Tam Thạch lúc này, có thể thoát thân mà ra, cũng là điều rất tốt, dù sao, hắn đã không còn muốn rót vốn vào trong công ty, với hắn mà nói, công ty như một cái động không đáy, mặc dù hắn còn có tài sản khác, nhưng cũng không có khả năng nện tiền vào.
Hiện tại rời đi.
Chính là kịp thời dừng lại tổn hại.
Huống chi, còn có thể giữ lại cái tên Dược Phẩm Tam Thạch, dù sao hắn đối với cái tên này cũng có cảm giác đặc thù.
"Không biết Lục lão bản có thể đưa ra bao nhiêu?"
Nói đến vấn đề này.
Cũng liền có nghĩa Bành Lỗi đã chấp nhận rồi.
Bởi vì trước mặt Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ, hắn đã không còn gì để đàm phán.
Lục Dương nhìn thoáng qua Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, mở miệng nói ra: "Sáu mươi triệu."
Được lắm!
Lục Dương cũng không nghĩ tới Lữ Tiểu Vũ vậy mà nói ra con số này, dựa theo hôm qua bọn hắn dự toán, Dược Phẩm Tam Thạch có giá trị tầm khoản 100 triệu, coi như tính giá trị khấu hao, cũng tầm khoản 85% là 85 triệu."
"Không được, con số này quá thấp."
Bành Lỗi liền vội vàng lắc đầu.
Hắn nói tiếp: "Công ty của chúng tôi năm trước mới nhập về một đống máy móc từ Đông Dương, lúc ấy cũng tốn hơn hai mươi triệu, hơn nữa chúng tôi còn một đống đơn đặt hàng, có được lợi nhuận nhất định, cũng không phải một cái xác không."
"Bành lão bản cảm thấy bao nhiêu mới phù hợp."
Thần sắc Lữ Tiểu Vũ không chút nào biến hóa.
Bành Lỗi mở ra cặp công văn, từ bên trong lấy ra một chồng văn kiện thật dày, đứng dậy đưa cho Lục Dương, sau đó nói: "Đây là tài sản chi tiết của Dược Phẩm Tam Thạch, tài sản, công nợ, đều có ở đây, có thể công chứng....Hai người có thể nhìn xem."
Lục Dương mở ra nhìn thoáng qua.
Giá trị tàn sản ghi vô cùng kỹ càng.
Nhà xưởng, máy móc gì gì đó, đều trải qua ước tính.
Lục Dương nhìn thoáng qua con số cuối cùng, liên giao cho Lữ Tiểu Vũ.
"Xem ra Bành giám đốc đã sớm chuẩn bị a."
Lục Dương rót cho Bành Lỗi một chén trà.
Bành Lỗi cười xấu hổ nói ra: "Đây cũng không còn cách nào khác, tôi cũng từng nghĩ đem công ty bán đi, vì vậy sớm làm những thứ này."
"Vậy thì Bành lão bản, chắc hẳn cũng đi tìm mấy lão bản khác chào hàng đi."
Lục Dương chậm rãi nói ra.
Bành Lỗi nâng chén trà lên liền cứng người lại, nụ cười trên mặt thoáng cứng đờ.
Hắn đương nhiên cũng lặng lẽ tiếp xúc qua với những lão bản khác, chỉ là đàng tiếc, bọn họ đối với cục diện rối rắm của Dược Phẩm Tam Thạch thì không hứng thú lắm, cũng không có người nào nguyện ý tiếp nhận, coi như là có, cũng đem cái giá ép xuống vô cùng thấp, định một đao lấy mạng người bệnh.
Không phải vạn bất đắc dĩ, Bành Lỗi cũng không muốn bán tháo tài sản của mình đi
Một lát sau, Lữ Tiểu Vũ khép lại danh sách, chậm rãi mở miệng, phía trên viết khá kỹ càng, nhưng căn bản không cần nhìn kỹ, bởi vì thứ bọn họ thấy chỉ là trên giấy tờ, không phải thực tế, trong đó có bao nhiêu sương mù cũng không biết rõ.
"Bành lão bản, anh đánh giá công ty mình lên tới 120 triệu là điều vô lý, khẳng định thực chất không nhiều đến như vậy, dù sao nếu phá sản, đại bộ phận mấy thứ này cũng không đáng giá..."
"Bảy mươi triệu, chúng ta đã rất có thành ý"
Lữ Tiểu Vũ trả giá, lần này bỏ thêm mười triệu, cho thấy thành ý của mình.
"Chín mươi lăm triệu.".
Bành Lỗi của nói ra cái giá của mình.
Nói xong.
Hắn giải thích: "Lục lão bản, Lữ tổng giám đốc, cái giá này đã rất thấp rồi, nếu không phải Sơn Hải Tư Bản là đại tập đoàn, đáng giá tín nhiệm, ta cũng sẽ không báo ra cái giá thấp như vậy."
"Tám mươi triệu, không thể nhiều hơn nữa rồi."
Lục Dương mở miệng nói ra.
"Giá tiền này quá thấp."
"Chúng ta cũng chỉ có thể đưa ra cái giá này."
Trải qua hơn mười phút cò kè mặc cả, cuối cùng xác định được giá cuối, tám mươi hai triệu, Lục Dương ở trên con số cuối bỏ thêm hai triệu, chút tiền ấy không ảnh hưởng chúng nào, thực sự thúc đẩy giao dịch.
Đây là mức giá mà Bành Lỗi có thể tiếp nhận được, về phần bảy mươi, tám mươi triệu, trên cơ bản không thể nào, Lữ Tiểu Vũ nói giá như vậy, cũng là vì để có không gian trả giá phía sau, nếu trực tiếp báo giá tám mươi triệu, căn bản không có khả năng thành công mua lại với cái giá 82 triệu.
Đối với tính cách Lục Dương, Lữ Tiểu Vũ cũng hiểu rất rõ đấy, đừng nhìn bình thường thứ gì hắn cũng không quản, nhưng một khi đã quyết định rồi, cho dù mười con trâu kéo cũng không thay đổi được, Lục Dương cho mức giá cuối cùng là 100 triệu, nên nàng sử dụng loại thủ đoạn này, ở trên giá cuối hạ xuống, tiết kiệm cho công ty chút tiền.
"Tiền không thành vấn đề, nhưng ta muốn 95% cổ phẩn của Dược Phẩm Tam Thạch trở lên, tốt nhất là toàn bộ cổ phần của công ty, cụ thể thao tác thế nào, liền xem năng lực của Bành lão bản rồi."