Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1057: Công Bằng Công Chính (1)




"Có hơn sáu vạn rồi...."

Mọi rợ nhìn xung quanh một vòng, mới nhỏ giọng nói, giống như sợ người khác nghe thấy vậy.

Tiền tài không lộ ra ngoài là đúng, nhưng Lục Dương có chút kinh ngạc đấy, không nghĩ Mọi Rợ thoáng cái tiết kiệm được nhiều như vậy, phải biết rằng lúc này còn chưa được một năm, Mọi Rợ là sau tết mới vụng trộm chạy tới đây, đến bây giờ mới được mười một tháng.

Tiền lương cơ bản của Mọi Rợ là năm nghìn tệ một tháng, tính cả tiền thưởng thì là sáu nghìn, coi như tiếp kiệm hết cũng chỉ được sáu vạn.

Gia hỏa này...

Chẳng lẽ không tiêu tiền sao?

"Như thế nào lại có nhiều tiền như vậy, ta nhớ lúc ngươi ra cửa, không còn đồng nào mà."

Lục Dương kinh ngạc nói.

Mọi Rợ nói ra:" Ở công ty không tốn tiền, tiền kiếm được đều tiết kiệm xuống.

"Ngươi thật lợi hại đấy."

Lục Dương lắc đầu.

Nhân viên công ty của Lục Dương khá trẻ tuổi, niên kỷ không sai biệt lắm so với Mọi Rợ, tiền lương của bọn họ cao hơn Mọi Rợ rất nhiều, dù là những nhân viên hưởng thêm doanh thu ở Studio Manga, một năm tiết kiệm xuống cũng chưa chắc đã được nhiều như Tiền Mãn.

Cái này thật sự chỉ để ý sinh tồn, không muốn hưởng thụ a!

"Mọi rợ, ngươi cũng nên tiêu tiền hợp lý đi, kiếm tiền là để hưởng thụ, giá nhà ở huyện chúng ta cũng không cao, cũng chỉ hai mươi, ba mươi vạn đi, ngươi tiếp kiệm hai năm, liền có tiền đặt cọc, không có gì phải áp lực."

Lục Dương khuyên.

"Ta không có áp lực a."

Mọi Rợ lắc đầu.

"Ta cảm thấy sinh hoạt ở đây rất đơn giản, ta lại không hút thuốc uống rượu, căn bản không có địa phương để tiêu tiền, thức ăn công ty tốt như vậy, đi ra ngoài ăn, mùi vị còn không ngon bằng ở trong công ty, cũng không biết tiêu tiền thế nào."

Lục Dương không biết nói gì.

Cũng không thể để hắn dạy mọi rợ cách tiêu tiền được.

Bất kể thế nào mà nói, chỉ cần bản thân Mọi Rợ cảm thấy sống không tệ là được.

"Lục ca, ta muốn thi bằng lái xe."

Mọi Rợ nhỏ giọng nói ra.

"Được a, muốn thi thì thi thôi, nói với ta làm gì."

Lục Dương cười cười.

Hắn biết rõ nguyện vọng lớn nhất của Mọi Rợ, chính là có một chiếc xe của mình, kiếp trước bản thân tốt nghiệp đại học về nhà, Mọi Rợ thường lái chiếc xe thu hoạch lúa, cũng coi như thỏa giấc mộng của hắn lúc đó...

"Hổ tử nói muốn thi bằng lái xe cần giấy cư trú tạm vắng, ta không có."

Mọi Rợ nhìn Lục Dương.

"Hổ Tử nói cần giấy, ngươi liền bảo hắn giúp ngươi làm a, nói ta bảo vậy."

Lục Dương biết Hổ Tử mả Mọi Rợ nhắc đến là ai, chính là Lâm Nhị Hổ, hai người bọn họ hình như cùng một phòng.

"Vậy thì tốt..."

Mọi rợ cười hắc hắc.

"Quay đầu lại ngươi bảo đám người Tống Kinh để ý một chút, xem có trường nào dạy học lái xe tốt không, đi tới báo danh, lúc không có chuyện gì làm thì tới học, có lẽ cần vài tháng là biết lái, bất quá, năm nay khẳng định ngươi không cách nào lái xe trở về rồi."

"Ta cũng không tính mua xe vội, tết cũng sắp tới rồi, đợi qua tết thì thi bằng lái đi, ta chuẩn bị mua phòng trước, có mua xe cũng không dùng được, nhà ở gần công ty như vậy..."

"Suy nghĩ không sai."

Lục Dương cho Mọi Rợ một like.

Mấy thứ như xe cộ này, mỗi năm đều giảm giá, giá xe về sau cũng không tăng lên, ngược lại phòng ở, hiện tại không mua, vè sau khả năng không mua nổi, hôm nay ở huyện thành bọn họ mới có giá hai ba nghìn một mét vuông, đợi thêm mấy năm sau mà mua thì cũng sáu bảy nghìn rồi, giá tăng lên gấp đôi!

Giá nhà ở thị trấn tăng giá sau năm 2015, tạm thời còn chưa cần phải vội.

Ăn cơm xong, hai người không có vội vàng rời đi, ở bên cạnh nơi này ôn chuyện, Lục Dương còn mời Mọi Rợ trước khi về quê, tới nhà mình ở Lục Thành chơi một chuyến, đây cũng là chuyện mà Tiền Vân an bài.

Mọi Rợ cũng vui vẻ đáp ứng.

Nhưng vào lúc này.

Cách đó không xa truyền đến thanh âm cãi nhau.

Lục Dương ngẩng đầu nhìn lại, hơi hơi nhíu mày.

"Là bạn gái của Tiểu Phàm..."

Mọi rợ cũng nhận thức nữ nhân đanh đá này.

Bạn gái của Tiền Tiểu Phàm?

Nhớ lại một hồi, Lục Dương nhớ ra rồi, lần đầu tiên Tiền Tiểu Phàm đến Lục Thành hình như có mang theo một người bạn gái, tên gì mà Liên, Lục Dương không nhớ kỹ lắm, thời điểm lần đầu gặp mặt, hắn đối với nữ nhân này không có ấn tượng tốt lắm.

Nhớ kỹ kiếp trước Tiền Tiểu Phàm hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, hẳn hai người về sau cũng không phải chung một chỗ.

Lúc này đã đến giờ nhân viên tan sở.

Tiếng cãi nhau hấp dẫn không ít người.

"Quế Liên thường xuyên cùng người khác cãi nhau."

Mọi Rợ nhỏ giọng nói ra.

Hắn không phải là loại người ưa thích nói xấu sau lưng người khác, có thể nói nghư vậy, xem ra chuyện này không phải là lần đầu tiên.

"Bạn gái Tiền Tiểu Pham tên Quế Liên sao? Nàng bây giờ công tác ở căn tin?"

Lục Dương hỏi.

Thân là đại lão bản công ty, mấy loại chuyện này chắc chắn hắn sẽ không tự mình đi xử lý, căn tin có người phụ trách, cũng có bộ phận hầu cần quản lý, căn bản không cần tới phiên hắn ra mặt, Lục Dương cũng không muốn đưa mặt ra vào mấy chuyện nhỏ này.

"Đúng vậy, Phàm Phàm làm bao vệ bên khu túc xá, bạn gái của hắn thì làm lao công căn tin..."

Mọi rợ nói ra.

"n."

Lục Dương nhìn hai người cãi lộn cách đó không xa, cùng cãi lộn với Quê Liên là một nữ sinh lão công, Lục Dương vừa mới thấy qua, từ lúc bọn hắn chọn món ăn, đối phương vẫn ở trong căn tin quét dọn, bận tới bận lui, có thể nhìn ra đây là người thành thật.

Mà Quế Liên, bọn hắn ở đây đã một tiếng, lúc này mới thấy mặt.

Thời điểm hai người nói chuyện phiếm, Lưu Toản bộ phẩn hậu cần đi tới không biết nói gì, song phương mới thôi cãi nhau, Quế Liên hừ một tiếng, bộ dạng vênh váo tự đắc, như là một con gà chọi đánh bại đối thủ, mà nhân viên kia hốc mắt đỏ bừng, ủy khuất khóc lên, cả đám công nhân căn tin liền tới an ủi.

Trò khôi hài một chút liền kết thúc, mọi người đều tản ra, bên phía Quế Liên đi vào một căn phòng nghỉ, mà cô nhân viên nữ kia lau đi nước mắt, tới hỗ trợ đầu bếp bắn đồ ăn.

"Mọi rợ, kêu tên Lưu Toàn qua đây."

Lục Dương có chút tức giận, hắn nhíu nhíu mày nói ra.

"Tốt."

Mọi Rợ đứng dậy, nhìn nhìn hộp cơm Lục Dương, lại hỏi:" Không ăn nữa à?"

Cơm chỉ còn lại một chút, Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Không ăn."

"Vậy ta cùng một chỗ mang đi."

Nói xong, Mọi Rợ cầm theo hai hộp cơm đi tới nhà bếp để xuống, sau đó đi đến sau lưng Lưu Toàn, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Mọi Rợ."

Vừa quay đầu lại, thấy là Tiền Mãn, Lưu Toàn mỉm cười, hắn biết rõ vị này là bằng hữu của công ty, cũng không dám lãnh đạm.

"Mọi rợ, tan làm tới ăn cơm à?"

Bởi vì Lục Dương cùng Mọi Rợ ngồi ở trong góc, thời điểm Lưu Toàn tới đây cũng không nhìn thấy bọn hắn, còn tưởng Mọi Rợ vừa tan làm, tới dùng cơm.

"Ta ăn rồi, ca của ta bảo ngươi tới."

Mọi Rợ chỉ phương hướng Lục Dương.

"Ca của ngươi..."

Lưu Toàn thuận theo ngón tay Mọi Rợ nhìn sang, sau đó nheo mắt, hắn không nghĩ tới ca của Mọi rợ, lại là lão bản của công ty.

"Cảm ơn Mọi Rợ."

Lưu Toàn cảm tạ một tiếng, sau đó vội vàng chạy tới.

“Chủ tịch....”

Đi đến bên cạnh Lục Dương, Lưu Toàn khiêm tốn nói.

“Ăn chưa?”

Lục Dương hỏi.

“Đã ăn rồi.”

Lưu Toàn gật đầu.

Với tư cách quản lý bộ hậu cần, cơm của hắn đã sớm có người mang tới, Lưu Toàn cũng có thói quen ăn sớm, nhưng suy nghĩ, bây giờ vừa mới tan sở, trong nháy mắt Lưu Toàn đã có chút hối hận.

Bản thân không nên nói câu này a...,

Lão bản sẽ không truy cứu trách nhiệm của ta chứ.

Trong lòng Lưu Toàn hết sức lo lắng.

Bất quá, hiển nhiên Lưu Toàn nghĩ nhiều rồi, Lục Dương căn bản không quan tâm mấy chuyện này, nhìn xung quanh một vòng, bởi vì Lưu Toàn đi đến bên này, đưa tới người khác chú ý, cũng có người phát hiện ra thân phận Lục Dương.

Hắn nói ra: “Đã ăn rồi thì ở đây làm gì, tôi có chút việc muốn hỏi anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

“Được, đi.” Lưu Toàn vội vàng đuổi theo.

Vào thang máy, đi đến đại sảnh, Lục Dương đi ở phía trước, Lưu Toàn một mực theo ở phía sau.

“Vừa rồi tại sao trong căn tin lại cãi nhau? Xảy ra chuyện gì?”

Đi tới hồ cá ở bên ngoài, Lục Dương mở miệng hỏi.