Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1051: Dược Phẩm Tam Thạch (1)




Ở trên không hơn mười mét nhìn xuống, cho dù là Lục Dương, cũng có một loại cảm giác chóng mặt...

"Nghĩ kỹ chưa? Các ngươi muốn nhảy cùng nhau?"

Nhân viên công tác hỏi lại lần nữa.

"Xác định."

Lục Dương nhìn nhìn Quan Nguyệt.

Quan Nguyệt cũng nhẹ gật đầu.

Nhảy bungee là một loại vận động có tính khiêu chiến rất lớn, đây cũng là lần đầu Lục Dương nếm thử.

Quan Nguyệt đồng dạng cũng như vậy.

Đi trên đài cao, thần sắc Quan Nguyệt hơi hơi khẩn trương lên, biểu lộ cũng đã có chút mất tự nhiên. Mặc dù như thế, Quan Nguyệt vẫn quyết tâm như trước không có từ bỏ, bởi vì chuyện này rất quan trọng với nàng.

Kiểm tra túi đồ trên thân, xác định không có đồ vật gì quý trọng ,nhân viên công tác cũng đi tới, đem đai an toàn của hai người thắt chặt, sau đó cột chung cùng một chỗ, mở ra thanh chắn....

"Cần giúp đỡ không?"

Nhân viên công tác hỏi.

Từ chỗ cao nhảy xuống, thường thường cần dũng khí nhất định đấy, có người không dám, nhân viên công tác có thể tới hỗ trợ.

"Không cần."

Lục Dương lắc đầu.

Chậm rãi đi lên đoạn nhảy, Lục Dương không dám nhìn xuống.

Hắn ôm chặt Quan Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Lúc này còn hối hận kịp, em nhất định phải nhảy sao?"

"Nhảy!"

Quan Nguyệt quật cường nói.

Lục Dương có thể cảm giác được thân thể Quan Nguyệt đang phát run lên.

"Quan Quan, sau này anh sẽ không bao giờ thế nữa, thật xin lỗi em rồi..."

Nhẹ nhàng ở bên tai Quan Nguyệt nói một tiếng.

Lục Dương nhắm hai mắt lại.

"Đi!"

Hắn nhẹ nhàng nói một tiếng.

Thân thể hướng phía dưới rơi xuống, quan tính cũng mang theo Quan Nguyệt cùng một chỗ đi theo, hai người từ trên cao rơi xuống, Lục Dương nín chặt môi, đầu óc trống rỗng, cảm giác như mất đi trọng lực hết sức kỳ diệu, Quan Nguyệt cũng không kêu la, hai người đều chăm chú ôm lấy đối phương.

Giờ phút này.

Song phương như thành cây cỏ cứu mạng của nhau, ai cũng không dám thả ra.

Vù vù vù.

Từ trên cao rơi xuống chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với hai người lại là một khoảng thời gian rất dài, bởi vì dây thừng co dãn, bọn hắn còn phải ở trên không lắc lư mấy lần, rốt cuộc cũng dần dần ổn định lại...Bốn phía người vây xem đều nghị luận, đám quần chúng ăn dưa sợ hãi thán phục.

Một lát sau.

Một chiếc thuyền nhỏ từ trên mặt hồ lái tới, Lục Dương cũng cảm giác thân thể của mình chậm rãi đáp xuống, vừa vặn đứng ở trên thuyền, nhân viên công tác hỗ trợ cởi bỏ đai an toàn.

Nhảy Bungee kết thúc...

Đầu óc Quan Nguyệt có chút ngây ngốc.

Vừa một khắc này, nàng cảm giác cuộc đời của mình như kết thúc, hôm nay sống lại, hai tay của nàng vẫn như trước bắt lấy cánh tay Lục Dương, bản thân không phát giác được.

"Tốt rồi, tốt rồi, xong rồi."

Lục Dương liền rất nhanh tỉnh táo lại.

"Lục...Lục Dương..."

Bên tai truyền đến giọng nói Quan Nguyệt.

Lục Dương ngẩng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt Quan Nguyệt lập lòe, trầm mặc một hồi nói ra: "Chúng ta làm hòa đi."

"Tốt!"

Lục Dương cao hứng nở nụ cười.

Cũng không để ý những người còn lại trên thuyền, hắn dùng phương thức ôm công chúa bế Quan Nguyệt lên, ở trên thuyền quay hai vòng, giờ phút này, Lục Dương rất vui vẻ, có thể làm Quan Nguyệt trở lại bên cạnh, đừng nói là nhảy một lần, cho dù nhảy thêm mấy chục lần nữa hắn cũng nguyện ý.

Có lẽ bởi vì trải qua lần này, hai người đều cảm thấy tương lai sinh hoạt không thể thiếu được đối phương.

Cảm giác bả vai bị vỗ hai cái, Lục Dương mới đưa Quan Nguyệt nhẹ nhàng xuống.

Nhưng sau đó.

Lại đem nàng ôm chặt vào lòng, nhắm trúng bờ môi hồng kia, mãnh liệt hôn xuống.

Bốn phía liền truyền đến thanh âm hét lớn.

Có người huýt sao.

Nhân viên trên thuyền cũng nở nụ cười.

Bên cạnh bờ, Triệu Oánh Oánh mang theo hai chiếc túi có chút trợn tròn mắt, không nghĩ tới Quan Quan cùng Lục Dương lại to gan như vậy, ban ngày ban mặt, lại dám ân ái nhau, còn có thiên lý nữa hay không, còn có vương pháp hay không.

Rất nhanh.

Triệu Oánh Oánh kịp phản ứng.

Thời điểm này, nàng phải làm gì đó.

Nàng cầm điện thoại ra, chụp liên tục mấy tấm.

Trên trên nhóm chát QQ tìm tìm, rất nhanh tìm được nhóm chat phòng ký túc xá của nàng, phát ra một tấm hình.

Rất nhanh, nhưng người khác cũng lộ diện.

[Trương Yến: Thật là lãng mạn, Quan Quan cùng Lục Dương cuối cùng cũng làm hòa rồi! [Hoa Tươi] ]."

[Hoàng Hà: Ta đã nói rồi, hai người bọn họ cuối cùng cũng làm hòa thôi, Quan Quan tốt như vậy, Lục Dương sao có thể buông bỏ]

[Trương Yến: Oánh Oánh, các ngươi ở đâu? Hôm nay có về không?]

Nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, Triệu Oánh Oánh vội vàng trả lời.

[Ở tại công viên nhân dân, có lẽ chiều này sẽ quay về, thông báo trước cho các ngươi, hôm nay chúng ta ăn mừng."

Gửi xong.

Không kịp nhìn tin nhắn ở trong nhóm.

Triệu Oánh Oánh đi đến bờ sông, đứng ở bến thuyền, đem Quan Nguyệt từ trên thuyền kéo lên, nhìn gương mặt đỏ bừng của Quan Nguyệt, nàng trêu đùa: "Quan Quan, hôm nay ngươi nổi tiếng rồi a, nhìn người vây xem ở bốn phía kìa."

Quan Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên, ánh mắt bốn phía đều nhìn về này.

Nàng oán trách nhìn thoáng qua Lục Dương.

Chờ Lục Dương đi lên xong, nàng nhấc chân đạp Lục Dương một cái, nói ra: "Đều tại ngươi."

"Hặc hặc, sợ cái gì, bọn họ cũng không biết chúng ta là ai."

Lục Dương hoàn toàn khoogn quan tâm, tâm tính của hắn lúc này trở nên rất tốt.

"Chúng ta mau đi thôi."

Dưới ánh mắt của mọi người, làm cho Quan Nguyệt có chút không thích ứng, nàng hiện tại chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

"Được được được, đi thôi..."

Đem túi sách Triệu Oánh Oánh nhận lấy, Lục Dương treo lên vai, sau đó vội vàng chạy khỏi nơi này.

Ở công viên Nhân Dân dạo một vòng, Lục Dương liền lái xe đưa Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh quay về trường học, vốn hắn còn muốn kêu Quan Nguyệt tới biệt thự quét dọn, nhưng bị Quan Nguyệt lấy lý do tối nay tu họp từ chối.

Lục Dương cũng biết.

Vừa mới làm hòa.

Da mặt Quan Nguyệt còn mỏng, không dễ tiếp nhận.

Lần sau liền không thành vấn đề.

Hẹn lần sau tới đón đi thi Vấn Đáp, Lục Dương mới từ đại học Hà Đông rời đi.

...

Vùng mới giải tỏa Lục Thành.

Sơn Hải Đại Hạ.

Trong văn phòng, Lục Dương cong môi, tâm tình không tệ...

Lữ Tiểu Vũ ôm một đống tài liệu đi tới, lườm nhìn Lục Dương, không biết lão bản hôm nay phát điên lên không, vừa sáng sớm đã tới công ty, hơn nữa, còn nhờ nàng điều tra về tin tức xưởng thuốc Lục Thành.

Mà cái ngành này chẳng liên quan gì đến công ty, Lữ Tiểu Vũ không biết lão bản nhà mình muốn làm gì.

"Vui vẻ như vậy, có chuyện tốt gì sao?"

Lữ Tiểu Vũ đem văn kiện đặt lên mặt bàn, nghi ngờ hỏi.

Lục Dương cầm lấy tài liệu, cầm lên một tờ nhìn nhìn, cười nói: "Đây không phải do nhìn thấy giám đốc Tiểu Vũ, liền vui vẻ sao..."

"Dừng, ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời này?"

Lữ Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Lục Dương.

Lão bản nhà mình, miệng có thể lừa cả quỷ, nàng căn bản không tin.

Lữ Tiểu Vũ đi đến trước tủ lạnh, mở ra, từ bên trong lấy ra một lon cà phê, vặn mở xong, hỏi: "Ngươi còn chưa nói, muốn ta điều tra mấy thứ này làm gì?"

"Sơn Hải Tư Bản chúng ta còn không phải dư một chút tiền sao? Ta định đầu tư một nhà xưởng sản xuất dược phẩm, nhìn xem có chỗ nào phù hợp không." Lục Dương cũng không giấu giếm Lữ Tiểu Vũ.

"Đầu từ nhà xưởng dược phẩm?"

Lữ Tiểu Vũ có chút kinh ngạc.

Nàng cảm giác mạch suy nghĩ của mình không theo kịp lão bản nữa rồi.

"Hiện tại mảng sản xuất dược phẩm cũng không được tốt lắm, đầu tư cái này, không bằng mang tiền đi qua sản nghiệp khác." Lữ Tiểu Vũ tự nhiên lấy lợi nhuận công ty, tiến hành suy nghĩ.