Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1050: Chúng Ta Nên Làm Hòa A (2)




Triệu Oánh Oánh xem vô cùng khổ sở, không có người hỗ trợ, nàng liền tự mình đi lấy.

Một bữa ăn hết một tiếng, sau khi ăn xong, Lục Dương còn ợ một cái, hắn sau khi bước vào đây không hề nói sai, bữa ăn này tuyệt đối sẽ không lỗ vốn mà, Hàu nướng ăn tận mười con, còn có gan ngỗng, tôm bự, toàn bộ tính lại tuyệt đối huề vốn.

Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh cũng triển khai hơn vượt quá mong đợi, ăn không ít.

Thời điểm bọn họ chuẩn bị vỗ bụng rời đi, vừa vặn gặp được người quen.

"Tiểu Dương à, là ngươi sao, vị nào là bạn gái của ngươi đây?"

Người nói chuyện chính là đường tỷ Lục Dương, Lục Hiểu Manh.

Lục Hiểu Manh một thân trang điểm thời thượng, trên cánh tay nàng mang theo túi sách, mặc chiếc váy ngắn màu đen kèm theo tất chân, thoạt nhìn như mỹ nhân đô thị, ở bên cạnh nàng còn có một nữ tử khác, cũng là loại trang điểm như vậy.

Nếu so sánh với hai bên, Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh lộ rõ vẻ ngây thơ hơn.

"Đường tỷ đi ra ngoài dạo chơi sao? Đây chính là bạn gái của ta, Quan Nguyệt" Lục Dương chỉ chỉ người ở bên cạnh, hắn cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Lục Hiểu Manh ở đây.

Lại nói Lục Hiểu Manh đến Lục Thành đã lâu, nhưng đây cũng chỉ là lần thứ hai Lục Dương gặp mặt, lần đầu tiên là ở cửa hàng Toyota 4S, đã qua rất lâu. Nữ nhân bên cạnh Lục Hiểu Manh có chút quen mặt, có lẽ cùng là người lần trước, tên gọi là gì thì hắn không nhớ.

"Ai, ngươi chính là tiểu Nguyệt sao? Đã sớm nghe nhị nương nói qua, ngươi cùng Lục Dương là bạn học cấp ba, ngươi lớn lên thật xinh đẹp, so với chủ bá ở công hội chúng ta còn tốt hơn."

Lục Hiểu Manh nhìn nhìn Quan Nguyệt, không tiết lời khích lệ.

"Đường tỷ tốt!"

Quan Nguyệt lộ ra tia mỉm cười.

Tuy rằng nàng không ưa thích nữ nhân trang điểm đậm đà, cảm giác quá vũ mị rồi, nhưng ở trước mặt Lục Dương, đồng dạng rất nể tình.

"Tất cả mọi người đều ở Lục Thành, về sau có thể gặp nhau vui đùa một chút, dù sao đểu là người một nhà, các ngươi đã ăn xong rồi sao?" Lục Hiểu Manh nhìn đồ ăn thừa trên bàn, biết rõ bọn họ đã ăn xong.

"Vừa mới ăn xong, chuẩn bị ra ngoài liền đụng phải ngươi." Lục Dương mở miệng nói ra.

"Ài, quá không khéo rồi, các ngươi đi chơi đi, không cần xen vào chúng ta, lần sau có thởi gian đến nhà ta chơi."

"Được."

Hàn huyên vài câu, Lục Dương kêu Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh cùng nhau rời đi, hắn kỳ thật không muốn cùng vị đường tỷ này có quá nhiều quan hệ, càng không muốn đối phương ảnh hưởng đến Quan Nguyệt, dù sao vị đường tỷ này bạn trai cũ của nàng cũng xếp thành một bàn rồi đấy.

Bên này vừa đi.

Nữ sinh bên cạnh Lục Hiểu Manh liền hỏi: "Manh Manh, đây chính là đường đệ chúng ta gặp lần trước khi mua xe sao?"

"Đúng vậy a, như thế nào, ngươi còn nhớ?" Lục Hiểu Manh vừa cười vừa nói.

"Không phải, không phải, cảm giác hắn so với lúc đó còn thành thục hơn nhiều, đẹp trai hơn nữa."

Đường Thái Nhi nhìn ra ngoài, người đã sớm không còn thấy đâu.

"Muốn cái gì, người ta có bạn gái rồi, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, ta nếu có vẻ đẹp như vậy, cũng không đến mức như này, hiện tại mới có mấy nghìn người hâm mộ."

Ngữ khí Lục Hiểu Manh có chút ê ẩm đấy.

Trở thành chủ bá hơn một năm, thủy chung vẫn không nổi không chìm, điều này làm cho nàng hết sức phiền não, nếu không phải không kiếm được tiền, nàng thậm chí nghĩ đến chuyện đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi.

"Ngươi đã rất tốt rồi, muốn an gia ở Lục Thành, đã vượt quá 90% người." Đường Thái Nhi hâm mộ nói ra.

"Ngươi cũng không phải không biết, tiền ta đặt cọc mua nhà là do gia đình hỗ trợ đấy, dựa vào chút tiền thưởng của công ty, còn chưa đủ chi tiêu mỗi tháng."

"Tốt xấu gì trong nhà cũng nguyện ý giúp ngươi, còn nhà ta thì đừng có mơ."

Nói đến tình huống trong nhà, Đường Thái Nhi thở dài.

"Ta nhớ trước đây ngươi nói, đường đệ của ngươi hình là lão bản?"

"Đúng vậy a, nghe nói ở Lục Thành mở công ty, kiếm được không ít tiền, nhị nương ta ở thị trấn mở tiệm bán quần áo, đều là do hắn bỏ tiền, hình như hơn 1 triệu thì phải."

"Một chiếc xe sáu bảy mươi vạn có thể thanh toán một lần, khẳng định rất có tiền."

"Ta nếu như có tiền như vậy, cũng không cần phải mua phòng trả góp rồi, mỗi tháng còn vì khoản vay mà sầu não, quá khổ đi."

"Cũng không tệ, ít nhất không tốn tiền thuê nhà."

...

Công nhiên Nhân Dân ở Lục Thành là một địa phương nổi tiếng của thành phố, từ quảng trường 27 đến đó cũng không xa.

Nghe nói Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh còn chưa đi tới, Lục Dương liền mang theo bọn họ đi tới bên này, ý định dạo chơi một vòng, thuận tiện cũng tiêu cơm.

Trong công viên cũng có rất nhiều người, gần một nửa là người trẻ, có rất nhiều cặp tình lữ, có mang theo con nhỏ, mặt khác còn lại là lão đầu cùng lão thái thái.

Những người trẻ tuổi đều vì sinh hoạt mà bôn ba làm việc, cũng chỉ có lão nhân có tiền hưu cùng thời gian nhàn rỗi, mới có thể thoải mái nhàn nhã như vậy, có người khiêu vũ hát hí khúc, có người luyện chữ, thậm chí còn có người đang luyện nhạc.

Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đang nhìn một đám bác gái chơi đá cầu, không phải loại cầu khi còn bé bọn họ hay chơi, mà là loại cầu có lông làm bằng vải, tất cả mọi người cách nhau rất xa, bác gái nhẹ nhàng nhấc chân lên, liền đem cầu đá qua lưới, một người khác ở bên kia nhẹ nhõm tiếp được...Nhìn động thái thế này, rõ ràng không phải người bình thường có thể làm được.

"Muốn chơi sao? Ký túc xá của các ngươi có bốn người phải không? Lúc rảnh rỗi không có gì làm có thể chơi thử xem a."

Nhìn hai người cảm thấy hứng thú, Lục Dương cười nói.

"Coi như được rồi, chúng ta cũng không có bổn sự này."

Triệu Oánh Oánh lắc đầu, nàng vẫn còn tự hiểu lấy mình đấy.

Băng dày ba thước, cũng không phải chỉ cần một ngày lạnh, không bỏ ra nhiều thời gian luyện tập, căn bản không thể đá nhẹ nhõm như vậy được.

Xem một lát, ba người tiếp tục đi lên phía trước, lần lượt thấy được môt ít trò chơi.

Trò chơi ở công viên nhân dân cũng khá hoàn thiện đấy, nào là ngựa gỗ, cáp treo,...chỉ cần trò trong công viên có, trên cơ bản có thể tìm tới ở đây, điểm khác nhau chính là, nơi đây không cần vé vào cửa, để muốn chơi những thứ này, cần phải nộp tiền.

Quan Nguyệt rõ ràng đối với mấy thứ này không có hứng thú, Lục Dương hỏi nàng có muốn chơi không đều bị cự tuyệt.

Nhưng mà, thời điểm đi ngang qua một mảnh hồ nước, Quan Nguyệt ngẩng đầu nhìn nhìn, nói muốn lên thử.

"Quan Quan, ngươi chắc chứ? Đây chính là bungee đấy!"

Ở cạnh hồ nước có một đài cao hơn mười mét, từ phía dưới nhìn lên, tay đã có chút run run, chớ đứng nói chi đứng ở trên nhảy xuống, Triệu Oánh Oánh có cảm giác có phải Quan Nguyệt điên rồi không, lá gan của nàng từ lúc nào mà lớn như vậy hả?

Lục Dương cũng không nghĩ tới Quan Nguyệt lại muốn chơi trò này, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng đại khái biết được nguyên nhân.

Hắn hỏi thăm nàng một tiếng có muốn chơi hay không, Quan Quan nhẹ gật đầu.

"Anh chơi cùng với em!"

Lục Dương đột nhiên nói ra.

Triệu Oánh Oánh cảm giác hai người có phải bị kích thích rồi hay không, nhảy Bungee còn muốn chơi thành đoàn thể? Nếu bọn hắn rủ mình cùng chơi, có nên từ chối hay không, nếu từ chối, bản thân cũng lộ vẻ quá nhát gan rồi?

Nhưng Triệu Oánh Oánh quả thật lo lắng thừa ròi.

Bởi vì hai người căn bản không rủ nàng.

Nghe được Lục Dương nói vậy, Quan Nguyệt suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu.

Lục Dương nở nụ cười.

"Triệu Oánh Oánh, làm phiền ngươi giữ dùm đồ đạc cho chúng ta."

Lục Dương đem chìa khóa cùng các loại đồ vật bỏ vào trong túi sách của Quan Nguyệt, cùng một chỗ giao cho Triệu Oánh Oánh.

"Vậy các ngươi cẩn thận một chút."

Triệu Oánh Oánh đem túi sách ôm vào trong ngực, cẩn thận nhắc nhở một câu, trong ấn tượng của nàng, nhảy bungee là một trò chơi nguy hiểm.

"Nếu có rảnh rỗi, đợi lát nữa thời điểm nhảy, chụp cho ta một tấm hình."

"Các ngươi muốn nhảy chung với nhau sao?"

"Ừ."

Trong lòng đại khái cũng đoán được nguyê nhân vì sao Quan Nguyệt muốn nhảy, Lục Dương lựa chọn cùng với nàng ở một chỗ.