"Các ngươi chơi đi, ta phải đi rồi..."
Cũng mấy người chơi bóng rổ nói một tiếng, Lục Dương đi tới bên cạnh chiếc ghế, lấy y phục của mình mặc vào.
"Xấu hổ quá, chơi bóng quên mất thời gian, các ngươi đều thi xong chưa?"
"Ừ, thi xong rồi."
Quan Nguyệt gật đầu.
"Thi thế nào, có nắm chắc thông qua không?"
Lục Dương hỏi tiếp.
"Coi như cũng được đi, có lẽ vấn đề không lớn, chỉ còn một cửa nữa, không biết có qua được hay không..."
Vấn đáp luôn là điểm yếu của Quan Nguyệt, dù sao, thời điểm học cấp ba bọn họ tiếp thu giáo dục, đều là làm bài thi, hết thảy vì điểm để làm, cái gì vấn đáp, những thứ này không có trong kỳ thi đại học, tự nhiên cũng không được lão sư an bài dạy...
Quan Nguyệt coi như tốt.
Tuyệt đại đệ tử có thành tích Tiếng Anh không tệ, căn bản không cách nào dùng tiếng Anh đi giao tiếp, đây đại khái là bi ai của huyện nhỏ đi.
"Không sao, nếu em không qua được, vậy những người khác càng không thông qua."
Lục Dương đối với Quan Nguyệt vẫn rất tin tưởng đấy.
Học bá này, ở trong quá trình học tập chưa bao giờ làm người khác thất vọng qua.
"Này, Lục Dương, ngươi có ý tứ gì, ngươi nói Quan Quan nếu không qua được, ta cũng qua không được sao?"
Triệu Oánh Oánh ở một bên không phục nói.
Lục Dương liếc nhìn nàng, cười cười nói ra: "Đây không phải là điều quá rõ ràng à?"
Mặc dù là thật.
Nhưng nói cũng quá khó nghe rồi.
"Tốt rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, thi xong rồi, chúng ta trở về đi." Quan Nguyệt đề nghị, cuộc thi chấm dứt đã là gần trưa, nàng sớm muốn quay về trường học.
"Trở về làm gì? Lâu lâu mới có dịp ra ngoài một chuyến, đi chơi đi, cũng sắp đến giờ cơm rồi, vội vã trở về làm gì, ta mang các ngươi đi chơi..."Nói xong, Lục Dương đem áo khoác kéo lên, trực tiếp nắm tay Quan Nguyệt.
"Ngươi chưa có rửa tay."
Quan Nguyệt không có vùng vẫy.
"Không rửa không rửa, dù sao hai người chúng ta cũng là người một nhà."
"Chúng ta trở về đi."
"Không được."
Lục Dương trực tiếp cự tuyệt.
Trên sân trường, một đám người nhìn ba người rời đi, trong lòng không hâm mộ không được, chơi bóng hay thì không nói, như thế nào lại còn có bạn gái xinh đẹp như vậy? Còn có để cho người khác sống nữa hay không....Thời điểm Lục Dương rời đi, đội ngũ giải tán, một lần nữa phải chia lại đội, nhưng bây giờ, trong mắt bọn họ không còn muốn chơi bóng rổ nữa rồi.
"Viện nào vậy? Thật xinh đẹp."
Có người hỏi.
"Không biết, hình như đi từ phòng thi tới, hẳn là người dự thi ngày hôm nay."
"Má ơi, đúng là nhân sinh người thắng mà."
..
Trên sân trường, một đám sinh viên nghị luận, mà 'nhân sinh người thắng' trong miệng bọn hắn, đã mang theo hai nữ sinh đi tới quảng trường 27...
Đường đi nhiều người, cũng không bởi vì cái lạnh mà giảm sút, đi ra ngoài dạo phố, người ở chỗ này so với mùa hè còn nhiều hơn, khả năng cũng bởi vì nguyên nhân hôm nay là ngày nghỉ...
Đi qua một con đường nhỏ dài, hai bên đều là cửa hàng bán quần áo.
Từng tiểu tỷ tỷ có tướng mạo thật tốt, trên tay cầm cái chuông nhỏ không ngừng lắc lắc, phát ra âm thanh tingting, loa lớn trong tiệm, một mực phát ra khuyến mãi, giảm giá...
Thật đúng là náo nhiệt mà.
"Đói không."
Lục Dương hỏi.
"Coi như cũng được."
Quan Nguyệt cũng không thấy đói bụng.
Triệu Oánh Oánh ngược lại có chút đói, nhưng một hồi xem chừng Lục Dương mời khách, nàng cũng không dám nói ra.
"Chúng ta đi ăn tiệc đứng đi."
Lục Dương đề nghị.
Hai nữ sinh đều không có ý kiến gì.
Hơn 10 phút sau.
Ba người tới bên ngoài một nhà hàng tiệc đứng.
Lục Dương đi tới quầy thu ngân mua ba vé, một vé một trăm hai, ba vé ba trăm sáu, tính cả tiền thế chấp, tổng cộng bốn trăm hai.
"Nơi đây nhìn quen à?"
Nhìn Quan Nguyệt đang đứng sững sờ, Lục Dương vừa cười vừa nói.
"Ngươi tới rồi?"
Triệu Oánh Oánh giật giật cánh tay Quan Nguyệt, tò mò đánh giá hoàn cảnh trong tiệm.
Chỗ này vẫn còn chưa thay đổi.
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.
Nàng không có quên, thời điểm năm nhất lần đầu tiên lên Lục Thành, Lục Dương chính là mang nàng tới chỗ này ăn Buffet, đó là lần đầu tiên nàng ăn tiệc đứng.
"Còn tới nơi này, ngươi không sợ lỗ à?"
Đi theo nhân viên phục vụ vào trong, Quan Nguyệt nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng nói.
Nhớ kỹ lần đầu tiên tới đây, Lục Dương một mực nói nàng ăn nhiều một chút, đáng tiếc, lần kia nàng chỉ ăn bánh ngọt, hoa quả, dẫn đến ăn không được bao nhiêu, lúc ấy Lục Dương một mực kêu lỗ vốn, lỗ vốn, nhớ tới thôi đã cảm thấy buồn cười.
Đi vào chỗ ngồi, Lục Dương rút ra một tờ giấy lau lau bàn, nói ra: "Không sợ, buổi sáng hôm nay, anh cố ý ăn ít một chút, vừa rồi chơi bóng rổ mệt như vậy, bụng đã sớm đói không chịu nổi, phần hai người cứ thoải mái thua lỗ, anh sẽ đem toàn bộ cả gốc lẫn lãi ăn trở về.
"Chém gió mà không có kiếm."
Quan Nguyệt lắc đầu.
Triệu Oánh Oánh cũng tặng hắn một ánh nhìn khinh bỉ, hiển nhiên không cho rằng Lục Dương có năng lực như thế.
"Quan Quan, ngươi ăn gì, để ta đi lấy."
Đến chỗ ngồi, Lục Dương thuận thế ngồi xuống bên cạnh Quan Nguyệt, Triệu Oánh Oánh bĩu môi, đi một mình tới bên khác, chỉ là nàng không vội vàng ngồi xuống.
"Để ta tự mình đi lấy."
Không đợi Quan Nguyệt đứng lên, Lục Dương liền bắt lấy tay của nàng, làm cho nàng không cách nào đứng dậy, hắn hướng Triệu Oánh Oánh nói ra: "Đi lấy chút trái cây là được rồi."
"Ừ, vậy được."
Triệu Oánh Oánh vội vàng chạy đi.
Hiển nhiên nàng cũng không muốn ở chỗ này làm bóng đèn.
Chờ Triệu Oánh Oánh rời đi xong, Lục Dương lôi kéo Quan Nguyệt, làm cho nàng ngồi cạnh mình, sau đó nói: "Quan Quan, đã lâu như vậy, chúng ta cũng nên làm hòa a!"
...
Thời điểm Triệu Oánh Oánh bưng hai đĩa trái cây trở lại, nhìn thấy Lục Dương cùng Quan Nguyệt ngồi gần với nhau.
Nàng đặt đĩa xuống vừa cười vừa nói: "Thế nào, các ngươi làm hòa rồi hả?"
"Còn thiếu chút nữa..."
Lục Dương ngượng ngùng cười cười, sau đó hướng phía Triệu Oánh Oánh nháy mắt.
Triệu Oánh Oánh tự nhiên minh bạch ý tứ của Lục Dương, nhưng nàng có chút không quá tình nguyện, phân vân cả buổi, mới ngồi xuống đối diện Quan Nguyệt, đem một đĩa trái cây đẩy tới chỗ nàng, nói ra: "Quan Quan, ngươi xem trong khoảng thời gian này, Lục Dương biểu hiện ra rất tốt, đều đã lâu như vậy, các ngươi còn một mực như vậy, ta cùng Yến tử đều rất lo lắng a."
"Oánh Oánh, ngươi không cần phải nói, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Quan Nguyệt cầm lấy một quả tóa, cắn một ngụm nhỏ, thanh âm có chút trầm thấp.
Vừa rồi nàng mới lại hỏi Lục Dương một vấn đề khi bữa.
Đồng dạng, đối phương không có trả lời chính diện.
Điều này làm cho Quan Nguyệt không cách nào chấp nhận.
Nàng thủy chung không cách nào đột phá qua vách vực sâu trong lòng kia, dù cho nàng cũng không muốn mất đi Lục Dương.
Nhìn bộ dạng khuê mật của mình, Triệu Oánh Oánh thở dài nói.
"Là do ngươi đắc tội Quan Quan, ta cũng không có biện pháp, tự xử lý đi."
Triệu Oánh Oánh không nói tiếp, bắt đầu ăn.
Lục Dương cười cười, không nói gì, tuy rằng lúc này vẫn chưa thành công làm hàoaf, nhưng so với lúc trước đã có chút điểm đột phá, đứng dậy đi lấy đồ ăn, Lục Dương cần một đống thịt nướng tới đây.
Khoan tính mấy thứ khác, vẫn là trước nhét đầy bao tử rồi nói.
Cùng lần đầu tiên tới nơi này không sai biệt lắm, Lục Dương vẫn như trước là người đi lấy thịt, khác biệt duy nhất là lần này có thêm cái bóng đèn Triệu Oánh Oánh.
"Quan Quan, khối thịt ba chỉ này rất ngon."
"Nếm thử miếng cá."
"Miếng dê cuốn này không tệ."
Lục Dương mỗi lần lấy thịt, đều để vào bát Quan Nguyệt một chút.