Tinh Thành.
Bên ngoài quán rượu.
Lưu Dũng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng cả trai cả gái đều đang liên hoan.
“Dũng ca, chuyện gì vậy, sao sắt mặc bỗng nhiên hồng hào thế?”
Thấy Lưu Dũng vào cửa, có người hỏi.
“Dũng ca vui vẻ từ trước đến nay rồi mà.”
“Không phải, không phải, vừa rồi Dũng ca đi ra ngoài, còn không có khuôn mặt như này.”
"Được rồi, các ngươi đừng đoán mò nữa."
Lưu Dũng trở lại chỗ ngồi, bưng lên một ly nước sôi uống cạn, nói ra: "Có một tin tức tốt muốn nói cho các ngươi biết."
"Tin tức tốt gì?"
"Dũng ca, nói nhanh đi a."
"Hay là chị dâu mang thai?"
Mọi người bảy tám cái lưỡi nghé vào nghị luận.
Lưu Dũng hít sâu một hơi, nói ra: "Về sau chúng ta không cần phải lo lắng về thuốc uống nữa."
Nhìn mọi người kinh ngạc.
Lưu Dũng đem nội dung cuộc gọi vừa rồi, hoàn toàn nói ra cho mọi người biết.
Sau khi nghe xong.
Có người khiếp sợ, có người khó tin, có người vui đến phát khóc.
Đối với một đám bệnh nhân này mà nói, đây có thể là tin tức tốt mà bọn họ nghe được trong mấy năm nay.
"Lục lão bản, thật sự là người tốt a."
"Nếu Lục ca cùng Lục lão bản có bằng sản xuất dược phẩm, vậy bệnh nhân cả nước không cần phải lo lắng nữa rồi."
"Thật tốt quá, thật tốt quá."
"Ta phải đem tin tức này nói cho khuê mật mình biết, ngày hôm qua nàng còn lo lắng ngủ không yên, sợ về sau không có thuốc uống nữa."
"Ta cũng phải đem tin tức này nói cho bằng hữu của mình."
Lưu Dũng giơ tay lên: "Mọi người khoan nãy nói chuyện này ra ngoài, mặc dù có Lục lão bản hỗ trợ, nhưng cũng không phải dễ cầm bằng sản xuất tới tay, sự tình còn chưa làm xong, không nên nói ra ngoài, Lục lão bản cùng chúng ta không chút quan hệ, cũng chỉ là hảo tâm hỗ trợ giúp đỡ, coi như không thành, cũng không thể trách hắn...Cứ từ từ, không phải vội, chờ ta đi Lục Thành xác định rồi hãy nói.."
"Dũng ca, chúng ta nghe lời ngươi."
"Được, khoan hãy nói ra."
"Chúng ta đều nghe theo Dũng ca."
Lưu Dũng nhìn người bên cạnh mình, nói ra :"Đường Hoàng, mua dùm ta cái vé tàu, ngày mai chúng ta cùng tới Lục Thành, ngươi đầu óc linh hoạt, làm việc tài giỏi, qua cũng có thể giúp ta một chút."
"Được, Dũng ca." Người trẻ tuổi tên Đường Hoàng nhẹ gật đầu.
"Lão Lý, Thúy Bình, lúc ta rời đi, trong nhà liền giờ các ngươi hỗ trợ chiếu cố....Nếu có tin tức, ta sẽ mau chóng thông báo cho mọi người biết."
"Tốt, Dũng ca."
"Dũng ca yên tâm."
Sắp xếp xong xuôi hết thảy, Lưu Dũng liền sớm giải tán tụ hội, kêu Đường Hoàng cùng nhau rời đi, ngày mai còn phải tới Lục Thành, hắn cần sớm an bài việc trong nhà một chút, vừa nghĩ tới đi Lục Thành làm việc, tâm tình Lưu Dũng liền nhịn không được kích động hẳn lên.
...
Lục Thành, Đại học Công Nghiệp, thao trường.
Một quả bóng bay tới.
Lục Dương thuận tay tiếp được.
Đứng dậy.
Ném trả chở lại.
Quả bóng trên không trung bay theo đường vòng cung ưu mỹ, xoát một tiếng, chuẩn xác đập vào khung rổ rớt xuống, phát ra tiếng kêu êm tai.
"Bóng hay!"
"Chuẩn đấy, huynh đệ!"
Ở trên sân bóng truyền đến âm thanh reo hò khen hay, mấy sinh viên chơi bóng này, sớm đã chú ý tới Lục Dương ngồi một chỗ, vốn tưởng cho rằng hắn tới nơi này xem bóng, không nghĩ tới là một cao thủ, khoảng cách xa như vậy, liền ném vào rổ, tuyệt đối không thể nào là trùng hợp.
Một thân ảnh cao gầy đi tới, lớn lên so với Lý Minh Bác không sai biệt lắm, nhận lấy trái bóng vỗ vỗ trên mặt đất, đi đến ven sân ,nhìn về phía Lục Dương hỏi: "Cùng nhau chơi một trận không, chúng ta thiếu người."
Lục Dương ở bên cạnh nhìn một hồi.
Trước kia là 4vs4 đấy, bởi vì có người rời đi, biến thành ba đánh bốn, bất quá, ba người bên kia có thực lực không tệ, ít đi một người cũng không rơi xuống hạ phong.
"Được a."
Lục Dương đứng dậy cởi áo khoác, đưa điện thoại bỏ vào trong túi áo, liền ném lên ghế.
Sân bóng rổ này rất nhiều người, cũng sẽ không lo lắng bị mất.
Đi vào sân bóng, Lục Dương trực tiếp gia nhập vào bên phía ít người, khi hắn gia nhập, sức chiến đấu giữa hai bên liền lệch đi rõ ràng, đặc biệt là khi Lục Dương có bóng, đồng đội lại đặc biệt ưa thích truyền bóng cho hắn mở điểm.
Sau khi tỉ số dẫn trước 6:0, đối phương không muốn chơi nữa, mới lần nữa chia lại đội.
Cuối cùng trải qua thương lượng, đem Lục Dương đưa qua đội đối diện, bên kia một người trình thấp đi qua...Lúc này đây hai bên mới cân nhau.
"Bóng tốt."
"Không tệ!"
"Được lắm!"
Lục Dương tiếp tục dẫn bóng, vượt qua một người, điều này làm cho mấy người vừa bị ăn hành vui sướng không thôi, đối phương liên tiếp bị vượt qua, liền không nhịn được phái ra người cao to nhất cản lại Lục Dương, mặc dù như thế, Lục Dương vẫn có thể dựa vào sức bật của mình, ném vài pha bóng 3 điểm liên tiếp thành công, dưới tình huống kỹ năng đè áp đối phương, Lục Dương chơi rất thoải mái, rất lâu rồi mới có thể vui vẻ như vậy.
Chiều bóng, ném rổ...thời gian dần dần trôi qua.
Khoảng mười một giờ.
Quan Nguyệt từ trong phòng thi đi ra, đợi một hồi, Triệu Oánh Oánh cũng đi ra theo.
"Quan Quan, thi như thế nào?"
Vừa ra khỏi cửa, Triệu Oánh Oánh đã hỏi.
"Coi như cũng được, có lẽ không có vấn đề lớn, kế tiếp còn cuộc thi Vấn Đáp, đó là thứ yếu của ta."
Quan Nguyệt nói ra.
"Vẫn là ngươi lợi hại, lại có lòng tin như vậy, ta cảm giác bài thi của mình không được tốt lắm, đặc biệt là về phần nghe, nhiều câu ta nghe còn chẳng rõ." Triệu Oánh Oánh có chút buồn rầu nói, thành tích của nàng không tốt như Quan Nguyệt, có chút phiền toái đấy. Đây cũng không có cách nào khác, dù sao thành tích kỳ thi của Quan Nguyệt ở trong khoa bọn hắn đều xếp thứ nhất, là một học bá, Đại học Hà Đông chỉ là trường trong dự án 211, đến cả 985 cũng không phải, dựa theo thành tích thi đại học, lấy thành tích của Quan Nguyệt, ngoài trừ Thanh Hoa Đài Bắc ra, những trường trong dự án 985 đều có thể lựa chọn.
Những bạn học khác trong lớp, thậm chí đến cả lão sư cũng không biết vì sao Quan Nguyệt báo danh vào trường bọn họ, chỉ có mấy người Triệu Oánh Oánh biết nguyên do, Quan Nguyệt là vì Lục Dương mà ở lại trong tỉnh đấy....
"Lục Dương đâu?"
Triệu Oánh Oánh nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện ra Lục Dương.
"Không biết chạy đi đâu."
Quan Nguyệt hừ một tiếng.
"Vậy ngươi gọi cho hắn đi a."
Triệu Oánh Oánh cười nói.
Quan Nguyệt trừng mắt nhìn nàng: "Sao ngươi không gọi đi, dù sao ngươi cũng không phải chưa từng gọi cho hắn!"
"Tốt, Quan Quan, ngươi vẫn còn giận ta!"
Triệu Oánh Oánh biết rõ ý tứ của Quan Nguyệt.
Đây rõ ràng là đang nói bản thân ngày hôm nay không nên gọi cho Lục Dương.
"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta cũng không nói như vậy."
Đám người trong phòng thi dần dần tản đi, Quan Nguyệt hướng phía dưới lầu đi đến.
"Quan Quan, ta không quản ngươi nữa, ngươi không gọi điện thì chúng ta bắt taxi đi về, đem hắn để lại chỗ này." Triệu Oánh Oánh khó chịu nói ra.
Quan Nguyệt cũng chỉ nói giỡn, cũng không thật sự đem Lục Dương ném lại đây, đi xuống lầu, nàng liền gọi điện cho Lục Dương, nhưng điện thoại một mực ở trạng thái đổ chuông, vang lên một lúc, liền là giọng của tổng đài.
Quan Nguyệt đưa điện thoại cho Triệu Oánh Oánh, nói ra: "Thấy chưa, không phải ta không gọi điện, mà căn bản không ai nghe."
"Gia hỏa này, cũng không quá tin cậy rồi, chạy đi đâu vậy?"
Triệu Oánh Oánh nhìn xung quanh một vòng.
Thời điểm nhìn tới hướng thao trường, hai mắt nàng bỗng nhiên sáng lên, kinh ngạc nói: "Bên kia, không phải ở bên kia sao?"
Một lát sau.
Hai người đi tới bên cạnh thao trường, trên sân bóng, Lục Dương vẫn như trước đang chơi bóng, chiếc áo len trên người cũng không biết đã bay đi đâu, chỉ còn lại một chiếc áo cọc tay, nhân lấy trái bóng, hắn ngửa ra sau nhảy ném, quả bóng trực tiếp bay vào rổ.
"Bóng tốt."
"Soái a!"
Đồng đội liền hướng hắn trầm trồ khen ngợi, mấy pha kinh diễn này, tuy rằng đã không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần nhìn thấy cũng nhịn không được phải reo hò mấy câu.
Người theo kèm Lục Dương là nam sinh cao lớn kia, bất đắc dĩ giang tay, dưới tính huống không phạm quy, để muốn phòng ngự mấy pha này, thật sự cũng quá khó đi.
"Nam nhân của ngươi chơi bóng thật lợi hại."
Triệu Oánh Oánh cũng ưa thích chơi bóng rổ, tuy rằng kỹ thuật bản thân không được tốt lắm, nhưng môn học tự chọn của thể dục vẫn chọn bóng rổ, biết rõ pha bóng Lục Dương vừa ném có độ khó thế nào/.
"Trước kia cũng không phát hiện, hắn chơi bóng rổ lại lợi hại như vậy a."
Quan Nguyệt đứng ở một bên thấp giọng nói ra.
"Phải không? Ngươi không biết?"
Triệu Oánh Oánh có chút kinh ngạc.
Quan Nguyệt khẽ cắn môi dưới, trầm mặc một hồi, nói ra: "Rốt cuộc ta vẫn còn chưa hiểu hắn."