Phụ cận phòng học có một thao trường lớn.
Từ trên lầu đi xuống, Lục Dương chầm chậm đi đến bên này.
Cuộc thi của Quan Nguyệt ít nhất cũng cần một hai tiếng, Lục Dương tự nhiên không có khả năng một mực ngồi im, ở sân bóng tìm một cái ghế ngồi xuống, Lục Dương nhìn xem đám người chơi bóng rổ.
Ở thao trường, ngoài trừ một số ít loại sân thi đấu ra, trên cơ bản đều là sân nửa đấy, dùng để 3vs3 hay 4vs4.
Không thể không nói, chơi bóng rổ đúng là khiến thân thể trở nên tốt hơn, mặc dù thời tiết đang lạnh, nhưng cả đám đều mặc vô cùng ít, có người trực tiếp cởi cả áo dài tay, chỉ mặc một quần áo mùa thu.
Trình độ song phương cũng không phải rất lợi hại, thoạt nhìn không có gì nổi bật, chỉ có thể nói là trình độ bình thường.
Ting ting ting.
Điện thoại đặt ở trong túi vang lên.
Lục Dương hướng phía sau dựa lưng, chân bắt chéo nhau, tìm một tư thế thoải mái, lúc này mới lấy điện thoại ra nhìn.
Là một dãy số lạ gọi tới.
Lục Dương hơi có chút kinh ngạc.
Vốn định từ chối không nghe, nhưng nhìn đầu dãy số, Lục Dương do dự vẫn nên nghe một chút, dù sao đây cũng là đầu số của Tinh Thành, bên kia còn có Lương Vân Hải cùng tập đoàn 91.
"Xin chào, ngài là Lục tiên sinh phải không?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói hơi chút khẩn trương.
"Anh là?"
Lục Dương không nhận ra đối phương là ai cả?
"Tôi là Lưu Dũng, lần trước ở núi Nhạc Lộc..."
"A, tôi nhớ rồi, là Dũng ca sao, xin chào, xin chào..."
Đối phương nhắc nhở một tiếng, Lục Dương liền nhớ ra đây là ai, hắn hết sức khách khí, lần trước cùng Chu Đình Đình ở trên núi Nhạc Lộc dạo chơi, Lục Dương có để lại một tấm danh thiếp cho hắn, hơn nữa còn giúp hắn giải quyết vấn đề thanh toán ở nước ngoài.
Sau đó không còn liên hệ gì nữa, Lục Dương trong lúc nhất thời cũng không nghe được tin tức.
"Lục tiên sinh, ngài bây giờ rảnh không?"
Lục Dương nhìn xung quanh một vòng.
Cười nói:" Rảnh chứ, có chuyện gì không?"
"Là như vậy, Lục tiên sinh, tôi hôm nay cố ý gọi tới đây là để cảm tạ cậu đấy."
"Cảm ơn tôi làm gì?"
Lục Dương có chút kinh ngạc.
"Cảm tạ cậu lần trước đã nhắc nhở, đầu tuần này, tôi đã bị điều tra, không biết bên phía công ty sản xuất dược phẩm từ đâu biết được tiến hành khởi tố...May chuyện ta mua thuốc bên ngoài nhập khẩu về trong pháp luật nhà nước không cấn, nhưng về phương thức thanh toán thì có vấn đề, bởi vì có cậu nhắc nhở, tôi đã sớm đem toàn bộ hồ sơ xử lý xong, lúc này mới may mắn trốn thoát."
Lưu Dũng may mắn nói ra.
Chuyện này.
Kỳ thật cũng dọa cho hắn một hồi.
Cũng may từ lần đó về nghe theo lời của Lục lão bản nhắc nhở, đem toàn bộ thẻ tín dục lậu tiêu hủy, cũng trực tiếp xóa bỏ hồ sơ, bằng không nhất định sẽ có đại phiền toái.
"A, không có việc gì thì tốt rồi..." Lục Dương cười cười.
Đây là một kết quả tốt nhất.
Cũng là điều Lục Dương hy vọng thấy.
Như trên thế giới này, người tốt nếu không được báo tốt, vậy khẳng định sẽ chẳng còn ai đi làm điều tốt cả.
Phát luật là điểm mấu chốt của đạo đức, con người có khả năng thứ gì cũng không có được, nhưng không thể không có lương tri.
"Bên phía dược phẩm, có gì phiền toái sao?"
Lục Dương hỏi.
"Tạm thời không có không gian thao tác, nhưng tôi vẫn bị nhìn chằm chằm.”
Lưu Dũng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
"Tôi muốn tìm người khác để hỗ trợ, chỉ là tạm thời còn chưa tìm được người thích hợp..Lần trước nhập khá nhiều dược phẩm, có lẽ đủ để kiên trì một hai tháng, đến lúc đó lại tính tiếp.
Đi một bước tính một bước, hôm nay cũng chỉ có thể như vậy.
“Dũng ca, hình như trong nhà anh giống như không thiếu tiền nhỉ, làm dược phẩm chính quy có lẽ cũng không có vấn đề gì đi, vì sao không làm vậy mà lại giúp người khác?”
Bỗng nhiên, Lục Dương ném ra một vấn đề.
“Lục lão bản, cậu không biết rồi, tôi đối với căn bệnh này, biết được bệnh này có bao nhiêu khổ sở, một hộp thuốc hơn hai vạn, một tháng cần phải uống một hộp, cũng không phải gia đình nào cũng có tiền mua được, không uống thì sẽ chết....Con đường này tôi đi, cũng không thể trơ mắt bọn họ chết đi được.”
Lưu Dũng thở dài nói ra.
“Vậy nếu anh muốn làm chuyện này, còn phải chịu cảnh chiếu tù đấy?”
Lục Dương hỏi.
“Chỉ hy vọng ngày đó đến muộn một chút.”
Lưu Dũng dừng một chút nói ra.
Nghe nói như thế, Lục Dương cũng trầm mặc một lát, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời mùa đông, cũng không chướng mắt như vậy, thở dài, Lục Dương chậm rãi nói ra: “Có hứng thú đến Lục Thành mở nhà xưởng sản xuất thuốc không?”
“Cái gì?”
Lưu Dũng tựa hồ nghe không hiểu ý tứ Lục Dương.
Tin tức này quả thật rất giật gân.
“Còn mấy tháng nữa sẽ đến thời kỳ cấp giấy độc quyền sản xuất, đến lúc đó trên thị trường khả năng sẽ có bằng chế dược, giá cả có lẽ không rẻ, nếu anh có hứng thú, tôi có thể đầu tư cho anh mở nhà xưởng, chuyên môn dùng để sản xuất dược phẩm, chờ sản xuất ra dược phẩm, liền lấy giá vốn cung cấp cho mấy người bệnh nhân, có lẽ so với mua ở nước ngoài còn tiện nghi hơn, cũng không phải mạo hiểm làm trái phát luật...”
Vấn đề này, cũng không phải là do Lục Dương tâm huyết đâng trào.
Từ sau khi Tinh Thành trở về, hắn liền nghiêm túc cân nhắc qua, hơn nữa còn tìm đọc tư liệu tương quan.
Ngày mùng một tháng tư sẽ đến thời kỳ cấp giấy chứng nhận sản xuất độc quyền, đến lúc ấy cũng chỉ còn hai ba tháng, có điều kiện, mua một tờ giấy sản xuất dược cũng không phải chuyện khó. Nhưng cũng không phải nói giấy sản xuất lại dễ mua như vậy, thời điểm kiếp trước Lục Dương cũng đã từng điều tra qua, giá cả của bằng sản xuất tuyệt đối không rẻ, nếu không như thế, Lục Dương cũng không nhảy vào vũng nước này rồi.
Đại tắc thiên hạ, cũng không phải chỉ lo thân mình, đây một mực là tín điều của Lục Dương, nếu có điều kiện, có tài nguyên, giúp đỡ người khổ cực thì có làm sao chứ? Với hắn mà nói, chỉ là tổn thất chút tiền lẻ mà thôi.
“Lục tiên sinh, ngài nói, có thật không vậy?”
Lưu Dũng đầu dây bên kia khó tin nổi.
“Sao anh lại bất ngờ như vậy, không phải trong lòng anh đang suy nghĩ, mọi nhà tư bản đều đi lên từ những thứ dơ bẩn chứ, kiếm tiền không từ thủ đoạn?”
Lục Dương cười cười nói.
“Không phải, không phải.” Lưu Dũng vội vàng phủ nhận, lần đầu tiên gặp mặt trên núi Nhạc Lộc, Lưu Dũng liền cho rằng Lục Dương là người tốt, chỉ là không nghĩ tới, hắn sẽ làm ra lựa chọn như vậy, mình là người bệnh, có thể cảm động lây, nhưng Lục Dương là nhà xí nghiệp, cùng những bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu không chút quan hệ.
“Có ý kiến gì không?”
Lục Dương lần nữa hỏi.
“Không không không...Tôi nằm mơ cũng nghĩ như vậy.”
Lưu Dũng vội vàng nói.
Mở một nhà xưởng sản xuất dược, thậm chí hợp tác với một xưởng thuốc, đều là chuyện vô cùng khó khăn, Lưu Dũng căn bản không có điều kiện để làm chuyện này, người có điều kiện, cũng sẽ không làm chuyện không công, trừ khi có thể kiếm được một khoản lợi nhuận kếch sù.
Hôm nay có một cái bánh ngọt rơi xuống, nệm lên người mình, Lưu Dũng làm sao có thể bỏ qua.
Kể từ đó về sau, hắn sẽ không cần lo lắng công an tới gõ cửa rồi.
“Vậy được, có thời giản, anh tới Lục Thành tìm tôi, chúng ta trước thương lượng một chút, tận lực làm nhanh...”
“Tốt, ngày mai tôi sẽ qua.”
“Không cần gấp như vậy.”
Lục Dương cười cười.
...