Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1035: Tới Cửa (1)




Từ thôn ủy ra ngoài.

Lục Dương đã nắm rõ thời gian giải tỏa, đại khái vào tháng một tháng hai năm sau, bất quá, cũng chỉ còn vài ngày nữa đến tết Tây, nói là năm sau, kỳ thật cũng chỉ còn tầm một tháng.

Thời gian vẫn còn là rất vội.

Chiều tối, hai hộ gia đình thuê phòng quay về nhà, Lục Dương lần lượt gõ cửa, đem tin tức này thông báo cho bọn hắn, để cho bọn họ có thể dọn đi trước tết Nguyên Đán....

Đám khách thuê đều hết sức phối hợp, đáp ứng đúng kỳ hạn rời đi, còn biểu thị ra vẻ cảm tạ, dù sao, trong hai năm qua bọn họ ở đây chiếm được tiện nghi rất lớn, ở căn nhà một phòng ngủ một phòng khách nhưng giá lại rẻ mạt.

An bài giải tỏa, coi như kết thúc.

Kế tiếp chỉ cần đợi nhà nước cấp phòng là được.

"Về không?"

Từ trong phòng đi ra, Lục Dương nhìn Chu Đình Đình ở một bên.

Buổi chiều hôm nay, tâm tình của Chu Đình Đình không phải tốt lắm, vừa rồi đi thông báo cho khách trọ, nàng cũng không nói lời nào, có thể vì sự tình của Hùng đại tỷ cùng Miêu Thôn giải tỏa, ảnh hưởng đến tâm tình...

"Em muốn ngắm nhìn bốn phía."

Chu Đình Đình quan sát cửa hàng ven đường.

"Được, anh đi cùng em, bất quá trước đi ăn gì đã, bún thập cẩm cay được không? Lần này đến phiên anh mời khách!"

Lục Dương cười cười.

"Được nha."

Chu Đình Đình nghĩ đến tình cảnh trước đây hai người lần đầu tiên đi ăn bún thập cẩm cay, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Buổi tối Miêu Thôn khá náo nhiệt, người so với ban ngày thì nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều người dân đi làm, chỉ có buổi tối mới có cơ hội ra ngoài dạo chơi...

Quán bún thập cẩm hai người ăn trước kia còn chưa đóng cửa.

Bởi vì rất nhiều cửa hàng đều đang dọn đi, cạnh tranh giảm xuống, ngược lại còn giúp sinh ý trong tiệm tốt thêm...

"Lão bản, mua về."

Nhìn nhìn, trong tiệm đã không còn vị trí, Chu Đình Đình nhìn lão bản nói ra.

"Được, mấy phần?"

Lão bản nhìn nhìn hai người, lộ ra mỉm cười.

"Hai phần."

Chu Đình Đình giơ hai ngón tay, sau đó từ lão bản nhận lấy hai ly cốc giấy, nàng đem một cái giao cho Lục Dương, nói ra: "Anh muốn ăn gì, bản thân tự chọn đi."

"ok!"

Trong nồi một đống đồ ăn, Lục Dương chọn lựa một ít, xâu cải trắng, xâu đậu phụ, xâu nấm....Chu Đình Đình thì lấy một đống lướn, cùng một chỗ tính tiền, vẫn chưa tới bốn mươi tệ.

Trả tiền xong, Lục Dương bưng ly thập cẩm ra ngoài, hỏi: "Bây giờ đi đâu?"

"Dẫn anh đi một chỗ."

Cùng theo Chu Đình Đình xuyên qua đường đi Miêu Thôn, lại đi thêm mấy trăm mét, đi vào một bờ sông nhỏ, cảnh sắc hai bên bờ sông không tồi, còn có mấy cái ghế dài chuyên môn dùng để người ta nghỉ ngơi, chọn một cái ghế trống, Chu Đình Đình dùng khăn giấy lau lau.

"Ở đây đi."

Nàng nói ra.

"Ừ."

Ngồi trên ghế dài, Lục Dương nhìn thoáng lên bầu trời, trên trời treo một mảnh màn đen, nhìn không thấy một ngôi sao nào.

"Trước kia em thường xuyên đến đây sao?"

"Ừ, thời điểm không vui em sẽ chạy tới đây ngồi một chút, nhìn ngắm sông nhỏ, lại nhìn mây trời, tâm tình lúc đó sẽ trở nên thoải mái hơn..."Chu Đình Đình có chút hoài niệm.

"Đùng là một nơi tốt..."

Lục Dương không biết nên an ủi nàng thến ào.

"Kỳ thật cũng không có gì....em không có sĩ diện láo như vậy, ngay cả có chút không vui, chỉ cần ngủ một giấc liền quên mất...Cho anh ăn này." Chu Đình Đình từ trong ly mình lấy ra một xiên thập cẩm, đưa vào miệng Lục Dương.

Lục Dương cũng không khách khí, một hơi cắn hết một nửa.

"Anh ăn cả cái này nữa."

Chu Đình Đình lấy ra một xiên gạch cua.

"Còn có cái này..."

"Mấy thứ này đều bị anh ăn rồi, em còn ăn cái gì?"

"Không phải còn một nửa sao?"

"Em không sợ cảm mạo sao? Hôm nay anh vừa đi truyền dịch về đấy."

"Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."

Đêm khuya bên hồ trống rỗng, chỉ có thanh âm của gió thổi cùng tiếng róc rách của sông nhỏ, thế giới ở trong thời khắc này, phảng phất dành riêng cho hai người.

...

...

Khoa Kỹ, lầu trọ của giáo viên.

Từ trên xe bus bước xuống.

Lục Dương mang theo một hộp quà lên lầu.

Bởi vì lúc trước đã tới, nên hắn còn nhớ rõ nhà của Lữ Tiểu Vũ ở đâu.

Cốc cốc cốc.

Đến cửa ra vào, Lục Dương nhẹ nhàng gõ cửa.

Rất nhanh.

Cửa được mở ra, Lữ Tiểu Bạch cột tóc đuôi ngựa chạy ra mở cửa.

Thấy ngoài cửa là Lục Dương, hai mắt đồng học Tiểu Bạch híp lại, vội vàng kéo lấy cánh tay Lục Dương nói ra: "Dượng, ngươi cuối cùng đã đến, ta đợi rất lâu a..."

"Ở nhà không nên ăn nói lung tung."

Lục Dương nói ra.

Gia hỏa Tiểu Bạch này, nói chuyện thật đúng là không biết chọn nơi, nếu để cho Lữ mẫu nghe được, còn không phải trở nên hiểu lầm hay sao?

Hắn hướng phía phòng khách nhìn xem.

May mắn hai vợ chồng Lữ giáo sư không có ở đây, cũng không nghe thấy tiếng hai người trò chuyện.

Lần này Lục Dương tới đây, là đáp ứng lời mời mà đến.

Dựa theo Lữ Tiểu Vũ giải thích, vài ngày trước, khi Lữ Tiểu Bạch mang chiếc máy tính của Lục Dương trở về nhà, liền bị gia gia cùng nãi nãi quở trách một trận, may mắn có nàng ở bên cạnh khuyên bảo, hơn nữa, Lữ Tiểu Bạch còn lấy ra đòn sát thủ Phiếu Điểm, lúc này mới bảo vệ được chiếc máy tính.

Lữ giáo sư cùng Lữ mẫu, sau khi được biết chiếc máy tính do Lục Dương đưa tặng, liền nói Lữ Tiểu Vũ mời Lục Dương tới nhà dùng cơm, coi như cảm tạ.

Trong phòng khách khí cỏ một mình Lữ Tiểu Vũ, nhìn thấy Lục Dương đi vào, cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn, lại tiếp tục làm việc của mình, giống như căn bản không xem Lục Dương là khách nhân vậy....

"Đồng học Tiểu Vũ, ngươi đang làm gì vậy?"

Lục Dương đi qua nhìn Laptop của Lữ Tiểu Vũ.

Phía trên màn hình toàn là chữ.

"Dì nhỏ, dượng đang nói chuyện đấy."

Lữ Tiểu Vũ không có đáp lại, đồng học Tiểu Bạch liền không vui rồi, giống như Lữ Tiểu Vũ mà không để ý tới, sẽ khiến dượng rất lấy ủy khuất rất lớn vậy.

"Lữ Tiểu Bạch, ngươi đến cùng là phe của ai!"

Lữ Tiểu Vũ đep Laptop đóng lại, hung hăng trừng mắt nhìn chất nữ của mình.

"Đương nhiên là cùng với dượng một phe a."

Lữ Tiểu Bạch giật giật cánh tay Lục Dương, quay đầu dựa vào phía trên, còn vẻ mặt khiêu khích nhìn Lữ Tiểu Vũ: "Dì nhỏ, dì quá ki bo rồi! Vẫn là dượng đối vơi cháu tốt nhất."

"Ngươi con dàm nói, xem ta hôm nay có đánh chết xú nha đầu ngươi không?"

Lữ Tiểu Vũ đứng dậy, đem vỉ đập ruồi cầm lên tính giáo huấn Lữ Tiểu Bạch, đồng học Tiểu Bạch thấy vậy tranh thủ thời gian trốn sau lưng Lục Dương.

Trong phòng bếp, Lữ mẫu nghe được động tĩnh liền đi ra nhìn xem, thấy Lữ Tiểu Vũ cầm vỉ đập ruồi, liền biết rõ chuyện gì xảy ra, hiển nhiên loại chuyện thế này thường xuyên xảy ra trong nhà: "Tiểu Vũ, năm nay mấy tuổi rồi, vậy mà vẫn cùng Tiểu Bạch náo loạn, đã là đại cô nương vậy mà giống hệt tiểu hài tử, về sau gả đi thế nào?"

Nói xong.

Lại nhìn Lục Dương một chút, gương mặt Lữ mẫu thay đổi nét hiền lành, nói ra: "Tiểu Dương, cháu đã đến rồi, vừa rồi ở trong phòng bếp dì không nghe thấy, nghe nói cháu thích ăn thịt dê, hôm nay dì cố ý hầm một nồi thịt dê cách thủy, đợt lát nữa cháu nhất định phải nếm thử đấy."

"Vừa rồi vừa bước vào cửa cháu đã gửi được, a di, dì làm thịt dê mùi vị cũng quá thơm đi, nước miếng của cháu không ngừng được nữa rồi."

Lục Dương nói ra.

Bị tán dương một câu, Lữ mẫu vui vẻ không thôi, lại nhìn con gái một chút, nói ra: "Khách nhân tới, cũng không đi rót chén trà."

"n."

Dưới uy áp của mẫu hậu đại nhân, Lữ Tiểu Vũ thành thật đi pha trà.