Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1036: Tới Cửa (2)




Lữ Tiểu Bạch từ sau lưng Lục Dương thò đầu ra, làm bộ mặt quỷ

Lữ Tiểu Vũ tức giận đến nghiến răng, nhưng cũng không có cách nào xử lý....

Nàng làm cô cô thật thất bại mà, một chút uy nghiêm trưởng bối cũng không có!

"Lữ Tiểu Bạch, cháu cũng đừng nhàn rỗi, đi đem gia gia của cháu kêu ra, lão già này tai hỏng, còn ở thư phòng làm gì, khách nhân đến rồi còn không ra tiếp..."

Lữ mẫu nói tiếp.

"Tốt, nãi nãi!"

Không giống như Lữ Tiểu Vũ miễn cưỡng, Lữ Tiểu Bạch rất vui vẻ, sôi nổi hướng thư phòng đi đến.

Sau một lát.

Lữ Tiểu Vũ bưng ra một ly thủy tinh, bên trong đều là nước trà nóng hổi, Lục Dương tiếp lấy.....hít...thật nóng!

Lục Dương hoài nghi, Tiểu Vũ đồng học có phải đang cố ý hay không.

Hắn vôi vàng chuyển tay đến tay cầm, sau đó đặt lên trên bàn.

Lữ Tiểu Bạch bên kia cũng nắm tay giáo sư Lữ đi ra.

"Tiểu Dương, ngươi đến rồi."

"Lữ giáo sư."

Lục Dương dứng dậy.

"Gọi ta là Lữ thúc thúc là được rồi.."

Trên mặt Lữ giáo sư lộ ra mỉm cười.

"Ngồi xuống đi, đứng dậy làm gì...Về sau cứ coi nơi này như nhà của mình, không cần khách khí!"

Lục Dương nhẹ gật đầu ngồi xuống.

Coi như không nghe thấy hàm nghĩa đặc thù trong câu nói.

Lữ Bảo Hoa ngồi ở bên ghế khác, thấy được Lục Dương mang theo quà đi tới, hắn nhíu nhíu mày, nói ra: "Tiểu Dương, lần trước không phải nói rồi sao, đến đây không cần phải mang lễ vật, như thế nào còn..."

"Lữ thúc thúc, lễ vật này, người khẳng định rất ưa thích."

Lục Dương đem hộp quả mở ra.

Mở ra.

Lữ Bảo Hoa mới phát hiện, là một bàn cờ tướng.

Quân cờ tướng được khắc bằng gỗ đấy, nhìn rất hoàn mỹ, tuy bằng gỗ lại rất tinh xảo, thể hiện rõ đẳng cấp.

"Ồ...."

Lữ giáo sư cầm lấy một quân cờ nhìn nhìn.

Phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Quân cờ rất có phân lượng, cầm ở trong tay cảm giác rất nặng, mấu chốt là, trên quân cờ còn truyền ra mùi thơm nhàn nhạt, tuyệt đối không phải là do hương liệu, mà là....

"Gỗ đàn hương?"

Mí mắt Lữ Bảo Hoa hơi nhảy dựng lên.

"Ánh mắt của Lữ thúc thúc không tệ, nhìn phát liền nhận ra."

Lữ Bảo Hoa cầm lấy quân cờ nhìn nhìn, ài một tiếng, nói ra: "Mua lễ vật mắc như vậy làm gì, thứ này, có thể trả được không?"

"Trả hàng không được, đồ mua ở phố cổ, thanh toán xong, không trả được."

Lục Dương cười cười.

"Quá đắt, quá đắt..."

Thân là giáo viên dạy lịch sử, Lữ Bảo Hoa tự nhiên hiểu rõ giá của gỗ đàn hường, một bàn cờ cùng quân này, đoán chừng cũng phải bằng mấy tháng tiền lương của hắn, đáng tiếc Lục Dương căn bản không để lại đường lui, hắn cũng không thể tránh được.

Lui không được, chỉ có thể nhận.

Ở trong lòng, Lữ Bảo Hoa rất ưa thích bộ cờ tướng này, cũng cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Lục Dương.

"Chơi vài ván?"

Lữ Bảo Hoa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường nói ra.

"Được a."

Lục Dương tự nhiên cam tâm tình nguyện phụng bồi.

"Để cháu bày cờ."

Lữ Tiểu Bạch cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, bình thường không có đối thủ, Lữ Bảo Hoa cũng thường kéo cháu gái mình tới đánh vài ván, tuy rằng kỹ thuật của Lũ Tiểu Bạch rất kém, đánh không có hứng thú gì, nhưng trình độ bày cờ rất nhanh.

Cờ nhanh chóng dọn xong, Lữ Tiểu Bạch chuyên môn xếp cờ đỏ về phía Lục Dương.

Cờ tướng có một quy củ không thể thay đổi, đó chính là cờ đỏ đi đầu, Lữ Tiểu Bạch rõ ràng thừa dịp xếp cờ, thuận lợi thiên vị cho Lục Dương.

Lữ Bảo Hoa cũng không biết, cháu gái của mình đã bị mua chuộc, hắn cười ha ha nói Lục Dương đi trước.

Lục Dương trực tiếp lên TỐP( chiến thuật Tiên Nhân Chỉ Lộ).

Lữ Bảo Hoa xuất Mã.

Chiến hỏa dấy lên.

Lữ Tiểu Vũ cùng Lữ Tiểu Bạch chia thành hai phe, chỉ điểm giúp đỡ người mình cổ vũ, Lữ Tiểu Vũ thì còn có thể giúp đỡ một chút, còn Lữ Tiểu Bạch hoàn toàn là phiền toái, cũng may kỹ thuật Lục Dương cao siêu, bỏ qua Lữ Tiểu Bạch nói nhảm, cùng Lữ Bảo Hoa đánh đến bất phân thắng bại.

Thời điểm hai người đều mất đi Xe Mã, chiếc cục lâm vào bế tắc.

Một một bước đi đều rất lâu.

Đợi đến lúc Lữ Mẫu kêu ra ăn cơm, một ván cờ còn chưa đánh xong.

"Ăn cơm trước, đợt lát nữa chơi tiếp...."

Lữ Bảo Hoa nhìn nhìn bàn cờ, trong đầu suy nghĩ nên đánh thế nào.

Lục Dương tức thì hoàn toàn buông lỏng, đi vào phòng bếp cùng Lữ Tiểu Vũ dọn thức ăn lên.

Lần này, vì cảm tạ Lục Dương, Lữ Mẫu làm rất nhiều món ăn, trong đó có một tô canh thịt dê, thịt dê rất tươi, nấu vô cùng ngon, bên trong còn có vài cọng tỏi non.

"Tiểu Dương, cháu nếm thử tay nghề của dì đi, xem thế nào?"

Lữ Mẫu gắp cho Lục Dương một miếng thịt lớn.

Lục Dương đưa bát nhận lấy, nếm nếm, mùi vị phi thường không tệ, cùng với loại thịt dê ướp gia vị ngoài chợ thì khác xa nhau.

Thịt ăn vào khá mềm, còn rất ngon.

"A di, tay nghề của dì mà đi mở tiệm thì kiếm được rất nhiều tiền."

Lục Dương cười ha hả nói.

Lời này khiến Lữ mẫu cảm thấy vui vẻ không thôi, nàng nhìn thoáng qua Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Đáng tiếc, nha đầu Tiểu Vũ này, không thích xuống bếp, không học được một thân bản lĩnh của dì, về sau ra ngoài sống, nhất định phải tìm bảo mẫu mới được.

"Tiểu Vũ là nữ cường nhân, tìm bảo mẫu rất đơn giản." Lục Dương thuận miệng nói lại.

"Tiểu Dương, cháu biết làm cơm không?"

Lữ Mâu bất ngờ hỏi một câu.

"Hơi...hơi, bất quá so với tay nghề của a di, còn kém rất xa."

"Không tệ, không tệ, so với Tiểu Vũ thì mạnh hơn nhiều, là con gái mà đến cơm cũng không biết nấu....Tiểu Dương, sắp tốt nghiệp Đại học rồi, cháu hợp ý ai chưa? Trong nhà có giới thiệu đối tượng nào không?"

"A, chuyện này..."

Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ, không biết trả lời thế nào.

Lữ Tiểu Vũ ở bên kia lập tức nói ra: "Mẹ, lấy thân gia Lục Dương bây giờ, muốn tìm nữ nhân nào mà chẳng được?"

"Ngươi thì biết cái gì."

Lữ Tiểu Vũ xen vào, Lữ mẫu có chút không vui.

"Tốt rồi, tốt rồi, ăn cơm đi, nhắc đến mấy thứ này làm gì, sự tình của người trẻ, trong lòng bọn họ đã có cân nhắc, chúng ta không phải người cùng thời đại, không nên xem vào tình yêu giới trẻ."

Lão Lữ đứng ra dàn xếp.

"Đó là do ông không hiểu, đừng đem tất cả đều xem là người cổ hủ lạc hậu như ông."

Lữ Mẫu lập tức phản bác.

Hai mắt Lữ Tiểu Bạch đảo vòng vòng, thừa dịp hai người tranh luận, cầm lên chén cơm gấp miếng rau ra ngoài, lặng lẽ ném vào trong thùng rác, sau đó điềm nhiên như không có việc gì bỏ cơm vào miệng nhai nhai.

"Tiểu Bạch, cháu ăn xong rau ở trong bát rồi? Không tệ, không tệ, ăn thêm miếng nữa."

Lữ mẫu quay đầu, nhìn đồ ăn trong bát của Lữ Tiểu Bạch không còn, lại gắp cho nàng miếng rau.

Vẻ mặt đồng học Tiểu Bạch liền trở nên buồn rầu.

Không vui nữa rồi!

Một bữa cơm ăn rất ngon miệng, trong lúc ăn cơm còn tranh luận, tuyệt cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại có một loại cảm giác ấm áp như gia đình, Lục Dương ăn cũng rất vui vẻ, ăn xong cơm, còn cố ý uống một bát canh dê, trong nội tâm ấm áp.

Ăn xong bữa trưa, ba nữ nhân vào phòng bếp rửa chén, Lục Dương cùng Lữ Bảo Hoa tiếp tục tàn cuộc vừa rồi.

Thiếu đi mưu sĩ Lữ Tiểu Vũ ở bên cạnh giúp sức, sức chiến đấu của Lữ Bảo Hoa hạ thấp xuống rất nhiều, ra chiêu liên tục mắc sai lầm, bị Lục Dương nắm lấy cơ hội, ăn thêm mấy con Tốp, thời điểm Lữ Tiểu Vũ cùng Tiểu Bạch chạy tới đây, đã vô lực xoay chuyển trời đất...

Lữ Bảo Hoa thả quan cờ trên tay xuống, thản nhiên nhận thua.

Tuy rằng mới thua một trận, nhưng Lữ Bảo Hoa cũng không chút nào uể oải, trong mắt nhìn Lục Dương thêm vài phần thưởng thức.