Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1034: Giải Tỏa (2)




Thời điểm mua lại tòa nhà này, Lục Dương còn chưa giàu có, trên tay cũng không có nhiều tiền, vốn tính thông qua giải tỏa đều bù để kiếm được một khoản tiền phi nghĩa, đáng tiếc, kế hoạch không theo kịp biến hóa, lúc này được nhà nước bồi thường mười căn phòng, đối với Lục Dương mà nói, thậm chí cũng không cách nào khiến trong lòng hắn xuất hiện gợn sóng.

Ngược lại cảm giác được nhà nước đền bù, có thể thể nghiệm một lần rồi.

Cùng Siêu ca tách ra, Lục Dương liền lái xe đến khu Đại học thành Đông, kêu Chu Đình Đình cùng một chỗ trở về Miêu Thôn.

Khoảng cách đến đây từ lần trước đã trôi qua rất lâu.

Miêu Thôn vẫn náo nhiệt như trước.

Chỉ là so với cảm giác phồn hoa ngày xưa mà nói thì nhiều thêm vài phần cảm giác suy tàn, không ít căn nhà đã được phun lên chữ đỏ, có cửa hàng mở cửa, có cửa hàng thì đã dọn đi.

"Về sau nơi này biến mất sao?"

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chu Đình Đình có chút thương tâm.

Từ lúc đến Lục Thành sinh hoạt, nàng vẫn ở lại chỗ này, đối với chỗ này đã có cảm giác rất sâu sắc, nếu nàng không gặp được Lục Dương, hẳn là bây giờ nàng vẫn còn ở chỗ này sinh hoạt đi.

"Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn..."

Lục Dương cảm thán một câu.

Hắn nhìn vào cửa hàng sơn móng tay, cũng đóng cửa đấy, còn được phun sơn đỏ, Cửu Nhi cùng bạn cùng nàng, lại không biết trôi nổi đến nơi nào.

Chỉ mong các nàng không đi vào con đường xưa.

"Lục Dương, cảm ơn anh, nếu không phải có anh, em hiện tại còn không biết nên làm gì rồi." Chu Đình Đình cắn môi dưới, nghĩ nếu như bản thân không gặp được Lục Dương, bản thân vẫn còn ở trong Miêu Thôn, tình cảnh lúc này không biết nên làm thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm giá được một cỗ bất lực.

"Nghĩ gì thế, có anh ở đây..."

Lục Dương nắm tay Chu Đình Đình, trấn an một câu.

Ven đường vẫn như trước có người dọn quầy hàng bán hàng rong, so với sự sôi nổi của ngày xưa, hôm nay đã có chút cảm giác vắng vẻ, còn có mấy xe quầy hàng viết chuyển nhượng với giá thấp, nhưng tràn đầy bụi bặm cũng không có người hỏi thăm.

Đại thế đã mất.

Miêu Thôn, bến cảnh trong lòng của mọi người, cuối cùng cũng trở thành lịch sử.

Một lát sau, hai người đi đến tòa nhà.

Hùng đại tỷ vẫn như trước đang bắn hàng.

Lúc này còn chưa có sinh ý, nàng đem lạp xưởng hun khói cùng trứng gà bỏ vào nồi chiên, thuận tiện có khách nhân vào quán có thể làm nhanh.

"Hùng đại tỷ..."

Chu Đình Đình kêu một tiếng.

Đại tỷ ngẩng đầu, thấy được hai người, kinh hỉ nói: "Đình Đình, ngươi về rồi."

Nói xong lại nhìn Lục Dương một chút, kêu một tiếng: "Lão bản."

"Ừ, em cùng Lục Dương quay về nhìn xem....Hùng đại tỷ, sinh ý dạo gần đây thế nào."

Ài...

Hùng đại tỷ thở dài nói: "Sinh ý không được tốt lắm, rất nhiều người dọn đi nơi khác, có đôi khi một ngày còn chưa kiếm được 100 tệ, lão bản, tòa nhà này lúc nào giải tỏa?"

Giải tỏa đã thành đại cục đã định, mấy người thuê nhà như Hùng đại tỷ đều hiểu rõ, nàng cũng không có cách nào để ngăn cản lại được.

"Phía Thôn nói ta qua ký tên, ta còn chưa đi, có lẽ cũng không lâu đâu..."

Lục Dương suy nghĩ một chút noi ra.

Kế hoạch giải tỏa lần này là một bước trọng yếu trong quy hoạch lại Lục Thành, tuyệt đối không phải một hai hộ là có thể cưỡng chế chống đối được, huống chi, nhà nước đưa ra mức đền bù cũng rất phù hợp.

"Ài, chỗ này vẫn còn tốt giải tỏa cái gì a."

Tắt nồi, Hùng đại tỷ lắc đầu nói ra.

Cho dù là ngoại nhân cũng đều nhìn thấy sự tiếc nuối cùng không muốn rời đi.

Người cũng có nhớ nhung, ở lâu một chỗ rồi, liền không muốn rời đi.

"Sau này có tính toán gì hay không?" Chu Đình Đình hỏi.

"Còn tính toán gì nữa, đem chiếc xe này thanh lý giá thấp, sau đó ta cùng chồng mình trở về quê với ông bà, có một thân tay nghề này, tối thiểu nhất cũng khong bị đói chết..." Hùng đại tỷ hết sức bi quan.

Nàng cũng từng giãy giụa qua, muốn xác định có phải giải tỏa hết thật không, nàng cùng lão công đi dạo nhiều chỗ ở Thành Thôn, nhìn xem có thể đổi chỗ ở, nhưng tin tức lấy được lại làm hai người thất vọng.

Không chỉ có nơi này, toàn bộ Thành Thôn của Lục Thành đều bị giải tỏa, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi...

Lục Thành còn nơi nào giống nơi này nữa?

Chỗ này hủy đi, những người sinh hoạt như bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là đến cư xá thuê phòng với giá cao, hoặc là thu đồ về quê, không có lựa chọn thứ bam...Hùng đại tỷ lựa chọn thứ hai, bọn họ kiếm tiền rất vất vả, không bỏ tiền ra thuê phòng ở cư xá xa hoa được.

"Chồng ta có thể ở lại công trường, ta trước về chiếu cố lão nhân....Chờ hắn làm xong công trình cũng về theo, về sau khả năng liền không trở lại đây nữa." Hùng đại tỷ thở dài, lại nhìn Lục Dương một chút, nói tiếp: "Lão bản, trong hai năm qua, đa tạ ngươi đã chiếu cố, ta chiếm được rất nhiều tiện nghi của ngươi, ta biết rõ ngươi là người tốt, căn bản không quan tâm chút ít tiền thuê nhà đấy, bằng không cũng sẽ không cho người ta thuê phòng, hảo tâm của ngươi giúp chúng ta có chỗ che nắng che mưa...Trước khi đi, ta cũng không có thứ gì để báo đáp, cho ngươi cùng Đình Đình hai cái bánh rán, coi như là một chút tâm ý của ta..."

"Hùng đại tỷ...."

Lục Dương ài một tiếng.

Chu Đình Đình cảm giác có chút chua xót.

Nàng là một nữ nhân cảm tính, không thể chịu được ly biệt kiểu này.

"Không có gì, lớn tuổi rồi, cũng nên trở về chiếu cố lão nhân, những năm qua một mực ở bên ngoài làm công kiếm tiền, cũng không thể không quay về."

Hùng đại tỷ thuân thục làm xong hai cái bánh rán, trên cơ bản bỏ full toping, sau đó đem hai cái bánh rán xa hoa đưa cho Lục Dương cùng Chu Đình Đình mỗi người một cái.

Lễ vật không có gì quý trọng, nhưng nằm ở tâm ý.

Trước kia chia tay, đây là lễ vật tốt nhất mà Hùng đại tỷ có thể lấy ra.

Chu Đình Đình cầm lấy bánh rán, cắn một tiếng nho nhro, mùi vị quen thuộc tràn ngập vị giác, nàng đột nhiên đỏ hai mắt nhìn Lục Dương.

Lục Dưng không do dự, nhẹ gật đầu, mặc kệ Chu Đình Đình tính thế nào, nàng đều ủng hộ...

Thấy Lục Dương gật đầu, Chu Đình Đình giữ chặt cánh tay Hùng đại tỷ nói ra: "Hùng đại tỷ, kỳ thật ngươi có thể không đi a, em ở bên phía khu Đại học thành Đông có hai căn phòng nhỏ, còn dư lại một căn đấy, có thể cho chị thuê bằng giá phòng ở đây...Người bên kia rất nhiều, so với Miêu Thôn cũng không ít hơn, hơn nữa còn không bị giải tỏa, chị cũng có thể qua bên kia tiếp tục kinh doanh ..."

Hùng đại tỷ ngẩn người, chợt lặng lẽ đưa tay lau khóe mắt, nói ra: "Đình Đình, hảo ý của ngươi đại tỷ tâm lĩnh, lần này ta thật sự quyết định trở về quê, cùng người nhà cũng đã nói xong, cuối tháng trở về, không thể thay đổi."

"Ngươi cùng chủ nhà đều là người hảo tâm, đại tỷ chúc phúc hai người về sau ở chung một chỗ, sớm sinh tiểu tử béo mập...Lần sau Hùng đại tỷ đến Lục Thành, sẽ đến khu Đại học tìm ngươi..."

Hùng đại tỷ rất cố chấp, ai nói cũng không thay đổi, vô luận Chu Đình Đình nói như thế nào, ý của nàng cũng đã quyết...

...

Bên ngoài Ủy ban thôn.

Chu Đình Đình lau lau nước mắt nói ra: "Hùng đại tỷ trước kia rất chiếu cố em, có một ngày em tan làm khuya, có một tiểu lưu manh đi theo sau, đã bị Hùng đại tỷ ra mặt dạy dỗ...Nàng làm bánh rán thật sự rất ngon, khi đó cuối tuần em đều đến ăn ba bốn lần, đáng tiếc về sau cũng không ăn được nữa rồi."

"Vợ chồng Hùng đại tỷ đều đã lớn tuổi, cũng không thể một mực phiêu bạt bên ngoài, sớm muộn cũng phải về, có lẽ về sớm cũng không tệ, cũng không cần phải khổ cực như vậy nữa..."

Lục Dương ăn ủi nói.

Tại ủy ban thôn, Lục Dươn cùng theo những người khác ký tên lên một hiệp ước giải tỏa, tòa nhà kia của hắn, được nhà nước bồi thường mười một căn phòng...Thời điểm này, tiền an trí cũng không còn được sử dụng, trên cơ bản đều là phòng đổi phòng.

Phòng ở tái định cư cũng không được bán đi, nhưng sửa sang lại một chút, cho thuê thì vẫn được đấy.

Bất quá.

Cái này hẳn là chuyện của vài năm sau rồi.