"Giai Giai tỷ, chúng ta đổi chỗ được không?"
Nhìn Tông Giai đang chuẩn bị tiêm cho Lục Dương, Lâm Viện Viện nói ra.
Tống Giai quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Đừng nháo nữa, làm việc của ngươi đi..."
Lục Dương liếc nhìn Lâm Viện Viện.
Gia hỏa này, muốn lấy việc công báo thù riêng à?
Hắn vô cùng hoài nghi động cơ của Lâm Viện Viện.
Mà Siêu ca ở một bên buồn bực không thôi, bản thân hắn khi biết mình bị phân vào một tiểu thí hài đã đủ thảm rồi, vậy mà tiểu thí hài này còn không tình nguyện giúp hắn, điều này làm cho Siêu ca cảm thấy tôn nghiêm của mình bị hao tổn, đáng yêu thì thế nào, tâm hồn to thì sao, hắn còn không thèm đấy!
Lục Dương cũng không để ý Lâm Viện Viện, cùng Tông Giai trò chuyện: "Học tỷ, đây là cái gì?"
Hắn chỉ chỉ da gân được Tống Giai buộc trên cổ tay mình.
"Áp mạch đái(dây thắt mạch)."
Tống Giai giải thích.
"Cái gì?"
Lục Dương tưởng mình nghe lầm, vốn hắn chỉ tìm chủ đề để trò chuyện mà thôi, nhưng câu trả lời của học tỷ, quả thật làm cho hắn hoảng sợ.
"Sợ cái gì, là Áp Mạch Đái, ngươi chưa từng thấy qua sao?"
Tống Giai lần nữa nói ra.
Lúc này đây, Lâm Viện Viện cùng Đinh Siêu ở bên cạnh cũng nghe được rồi.
Vẻ mặt Siêu ca tràn đầy kính nể nhìn Lục Dương.
Lục ca chính là Lục ca, trong lúc vô hình còn chiếm được tiện nghi, bổn sự này thật là làm hắn hâm mộ không thôi.
(Áp Mạch Đái cũng có nghĩa là dây buộc tình).
Lâm Viện Viện ở một bên càng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
"Làm sao vậy?"
Tống Giai còn chưa nghĩ ra.
"Không có...Không có gì, học tỷ, tranh thủ thời gian tiêm đi."
Lục Dương vội vàng nói.
Hắn sợ Tống Giai phản ứng được, đợi lát nữa lại nặng tay, đừng bao giờ thấp những người học Y đấy, cho dù là nàng rất xinh đẹp, nhìn qua đơn thuần.
"Gì vậy?"
Tống Giai có chút im lặng, không biết Lục Dương lại chơi đánh đố gì, nàng ở trên mu bàn tay Lục Dương vỗ vỗ, sau khi tìm được mạch máu, thoáng đem kim tiêm chích vào, bất quá trong lòng Tống Giai vẫn có chút nghi hoặc, thời điểm dán băng dính, trong lòng muốn hỏi lời vừa rồi có vấn đề gì.
Không có vấn đề a.
Không đúng.
Áp mạch....
Tống Giai mở to hai mắt mà nhìn, nhìn Lục Dương nói ra: "Ngươi cố ý phải không?"
"Học tỷ, ta thề mình tuyệt đối không phải cố ý, ngươi không phải vừa rồi cũng thấy ta bị kinh ngạc sao?" Lục Dương vội vàng phủ nhận, chuyện này hắn tuyệt đối không cõng nồi đâu.
Trên mặt Tống Giai có chút đỏ lên,
Nàng hận mình không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, vừa rồi nàng nói từ này, hơn nữa còn nói nhiều lần.
"Học tỷ, bên này không ai nghe được, người bạn này của ta, ngươi cứ coi hắn không tồn tại là được rồi."
Lục Dương an ủi một câu.
Đây không phải là an ủi hoàn hảo.
Câu an ủi này giống như hắn đang nhắc nhở Lục Dương, mình còn nhớ rõ chuyện này, Tống Giai đưa tay ở trên cánh tay Lục Dương véo một cái.
Đinh Siêu ở một bên có chút hả hê bật cười, Lục Dương cũng có ngày hôm nay a, quá sảng khoái! Siêu ca chính là người thích xem việc vui của người khác, nhưng một lát sau hắn liền không cười được nữa rồi, Lâm Viện Viện đã đem ống tiêm tiêm vào, Siêu ca hí một tiếng, nước mắt nước mũi thiếu chút nữa chảy ra.
"Đau qua, ngươi có phải đâm nhầm chỗ rồi không?"
Siêu ca hít sâu một hơi.
Hắn thậm chí có cảm giác, tay của mình mới bị đâm thủng.
"A xấu hổ quá, hình như ta đâm nhầm rồi, để ta đâm lại giúp ngươi..."
Lâm Viện Viện kiểm tra một chút, đúng là đâm sai chỗ rồi, nàng luống cuống tay chân đem ống tiêm rút ra, một lần nữa tìm mạch đâm xuống.
Siêu ca lần nữa kêu thảm một tiếng.
Lục Dương ở một bên xem đến trợn mắt há hốc mồn, trình độ này của Lâm Viện Viện, có thể làm bác sĩ được sao?Làm hộ sĩ đã muốn chết người rồi....việc không liên quan đến mình không cần quản, Lục Dương không nói gì, chỉ là trong lòng vì Siêu ca mà mặc niệm.
...
Sau khi tiêm xong, Tống Giai cùng Lâm Viện Viên đều vội vàng chạy đi, bệnh viện có rất nhiều người, còn có những người khác cần các nàng trợ giúp.
Trên tay Siêu ca có nhiều miếng dán vết thương, nước mắt đều chảy cả ra, hít hít vài hơi rồi nói: "Lục ca, tiểu hộ sĩ lùn kia có phải có cừu oán với ngươi hay không, ta hoài nghi nàng có ý định trả thù, từ bé đến lớn ta chưa từng thấy ai tiêm như vậy, quả thật chính là hạ thủ mà."
"Ngươi ăn nói linh tinh gì vậy, người ta không thể tiêm nhầm được sao? Hơn nữa, ta coi như có thù với nàng, nàng cũng chỉ trả thù ta, liên quan gì đến ngươi?"
Lục dương lắc đầu nói ra.
Siêu ca suy nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý.
Siêu lòng bàn tay đầy dấu đâm, Siêu ca có chút khóc không ra nước mắt, chính mình bị tai bay vạ gió a.
Trình như vậy, còn làm hộ sĩ gì a.
Đây là lần đầu tiên Siêu ca có oán niệm dày đặc đối với mỹ nữ!
Truyền dịch xong đã là hai tiếng sau.
Lục Dương thấy Tống Giai vẫn còn bận rộn, liền không tới quấy rầy, kêu Siêu ca cùng một chỗ rời khỏi Giáo Y Viện.
Đến cửa ra vào, Siêu ca hỏi: "Quay về ký túc xá không?"
"Không về, ta còn chút việc cần phải xử lý."
Lục Dương lắc đầu.
"Là sự tình giải tỏa của Miêu Thôn sao?"
Đinh Siêu tỏ ra rất có hứng thú.
"Ngươi biết à?"
Lục Dương nhìn hắn một cái.
Siêu ca hâm mộ nói: "Đương nhiên là biết rồi, cha ta mấy ngày hôm trước còn cố ý nhìn qua, hiện tại bên phía Miêu Thôn cũng bắt đầu triệu tập chủ nhà ký tên, đoán chừng không qua bao lâu liền bắt tay giải tỏa, mà một tòa nhà kia của ngươi dỡ xuống, ít cũng có thể phân được mười phòng nhỏ đi."
"Chắc cũng tầm này."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Quá sung sướng đi..."
Siêu ca ghen tị không thôi, lúc trước thời điểm Lục Dương mua lại tòa nhà kia, hắn cũng ở bên cạnh, còn cảm thấy giá cả lúc đó quá mắc, có chút thua thiệt, hiện tại xem ra, bản thân quá thực ngây thơ."
"Ngươi cũng không phải vậy sao, mấy căn phòng của ngươi khi giải tỏa, nếu toàn bộ dỡ xuống ít nhất cũng được mười căn phòng, Siêu ca, ngươi đổi vận rồi..."Lục Dương tựu cười như không phải cười.
Siêu ca biểu lộ ra vẻ mặt muốn ăn đòn: "Tuy rằng ta rất vui vẻ, nhưng nhìn bộ dạng này của ngươi, cảm giác giải tỏa cũng không có gì lớn lao, hơn nữa, mấy căn phòng nhỏ kia, không phải nằm trong nhóm đầu tiên được giải tỏa, còn không biết phải đợi tới khi nào."
"Có lẽ rất nhanh đi."
Lục Dương gợn sóng nói.
Dựa theo nguyên lai thời gian kiếp trước, nhà Siêu ca được giải tỏa sau khi bọn hắn tốt nghiệp Đại Học, nói cách khác, mấy căn phòng của Siêu ca còn đợi thêm hơn một năm nữa....
Nhân sinh Siêu ca, chỉ cần đợi một năm, liền chuyển biến hoa lệ, biến thành phú nhị đại mà người người hâm mộ, hàng năm chỉ cần đi thu tiền thuê nhà cũng được hai ba mươi vạn.
Không đề cập tới chuyện này Lục Dương cũng không nhớ tới, dù sao việc này hắn cũng không để trong lòng, vốn định tới phòng Trần Thu Nguyệt nghỉ ngơi một chút, hiện tại nhắc đến chuyện này, hắn cũng thay đổi chủ ý, chạy qua phía Miêu Thôn xử lý một chút.
Trong tòa nhà vẫn còn mấy hộ gia đình thuê, trước tiên phải nói bọn họ về chuyện giải tỏa, an bài bọn họ chuyển đi trước khi nhà nước bắt tay vào dỡ, còn có đi ký tên, cũng cần hắn đi một chuyến...Lục Dương cũng không muốn làm hộ bị cưỡng chế giải tỏa đâu, chỉ cần điều kiện phù hợp, liền thuận tay ký tên là được.
Bớt đi phiền toái.