Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1032: Cảm Giác Gia Đình (2)




Một đêm bình thường trôi qua.

Tận thế không có xuất hiện, mặt trời vẫn đúng giờ xuất hiện, thế giới vẫn tiếp diễn...

Nhưng Lục Dương bị cảm rồi.

Hắt xì....

Hắt hơi một cái, Lục Dương từ phòng vệ sinh đi ra, nửa đêm hôm qua đi WC, quên đóng cửa sổ, dẫn đến gió lùa vào cảm lạnh, sáng sớm dậy, mũi có chút không hít được rồi.

"Có thuốc cảm mạo không?"

Nhìn Liễu Thanh Thanh ở trong phòng bếp nấu sủi cảo, Lục Dương hỏi.

"Anh bị cảm sao?"

Liễu Thanh Thanh giảm lửa, đi tìm.

"Bị cảm nhẹ rồi."

Tìm một hồi, Liễu Thanh Thanh lấy tới một túi thuốc, Lục Dương nhìn nhìn, lắc đầu nói ra: "Không uống thứ này , rất khó uống."

Từ nhỏ đến lớn, Lục Dương ghét nhất là uống thuốc, khi còn bé bị bệnh, hắn tình nguyện đi chích, lúc kia bác sĩ vẫn cho mấy loại thuốc màu đen, khó uống vô cùng, mỗi lần uống vào đều nôn ra! Thuốc điều chế thì lại càng không, đến cả loại dễ uống như Banlangen hắn còn chịu.

Lớn lên thì tốt rồi, có thể uống thuốc được, bất quá, trên cơ bản Lục Dương đều uống thuốc con nhộng, không đắng miệng, nhắm mắt nuốt xuống một phát là được rồi.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Liễu Thanh Thanh hỏi.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Uống thuốc quá chậm, đợi lát nữa tới Giáo Y Viện kiểm tra một chút, ăn xong sủi cảo anh liền đi, tầm hai ngày sau trở lại, em nhớ phải bế Tiểu Tiểu Thanh đi tiêm phòng đấy."

"Được..."

Liễu Thanh Thanh còn chút bận tâm.

"Không sao đâu, chỉ là cảm vặt mà thôi."

Trùng sinh trở về đã được hai năm, đây là lần đầu tiên Lục Dương cảm mạo, ngoài trừ nghẹt mũi ra, không có cảm giác gì khác, có lẽ cũng không phải rất nghiêm trọng, sức đề kháng của hắn lúc này, đã tốt hơn xưa rất nhiều.

Liễu Thanh Thanh đi múc một chén sủi cảo tới.

Tiểu Tiểu Thanh nửa đêm khóc lóc, giờ này còn chưa có ngủ dậy.

Nếm thử một miếng sủi cảo, Lục Dương nói ra: "Mùi vị cũng không tệ."

Liễu Thanh Thanh lộ ra nét cười, sủi cảo ăn ngon hay không, chủ yếu dựa vào nhân bánh, mà nhân bánh lần này hoàn toàn do Liễu Thanh Thanh làm đấy, nên đại bộ phận công lao đều của nàng.

Một chén sủi cảo ăn rất nhanh liền xong, Lục Dương lại ăn thêm chén nữa, người khác cảm mạo lười ăn, Lục Dương cảm mạo thì ngược lại, ăn càng nhiều.

Sau khi ăn xong.

Nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu Thanh đang ngủ, Lục Dương khoác thêm áo ấm ra ngoài, hai ngày nay hắn không có ý định trở về, tiểu nha đầu này thân thể yếu đuối, lây phải bệnh của hắn thì không tốt.

Giáo Y Viện nằm ở cửa Bắc trường học.

Trùng sinh trở về, hắn còn lần đầu tiên tới nơi này, trước ở cổng bệnh viện đợi một hồi, Lục Dương liền nhìn thấy Đinh Siêu đi tới.

"Lục ca, ngươi cũng đi khám à?"

Đinh Siêu một đường đi tới đay, đem thẻ sinh viên Lục Dương đặt ở phòng ngủ cầm tới, có thể là do chạy quá nhanh, hắn còn kịch liệt ho khan vài tiếng.

"Siêu ca, ngươi sẽ không phải cũng ngã bệnh đi."

Lục Dương nhận lấy thẻ sinh viên của mình, sau đó hỏi.

Đinh Siêu thở dài: "Đừng nói nữa, gần đây nhiệt độ giảm quá nhanh, rất nhiều đồng học bị cảm, cũng không biết tên khỉ đột nào lây bệnh cho ta rồi."

"Lỗi ca đâu? Hắn không sao à?"

Hai ngươi hướng Giáo Y Viện đi tới, vừa đi vừa nói.

"Lỗi ca không có việc gì, hắn khỏe như con trâu vậy, sức đề kháng tốt. Lý Minh Bác thì một mực ở bên ngoài, cũng không dám về phòng rồi."

"Do ngươi đen đủi a."

"Ngươi cũng không kém."

"Vậy đi vào khám một chút không?"

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Tiến vào Giáo Y Viện.

Xếp hàng lấy số có rất nhiều người, ai nấy đều là sinh viên trong trường, xem ra Đinh Siêu không có nói láo, trường học bọn họ có rất nhiều người bị cảm!

Hai người cũng qua xếp hàng.

Siêu ca nhìn xung quanh một vòng, nói ra: "Viện Giáo Y càng ngày càng tốt rồi, lúc trước còn là một căn phòng nhỏ, hiện tại đã rộng như vậy, chờ trường học xây thêm, chỗ này liền biến thành bệnh viện lớn rồi."

"Vậy thì có gì không tốt? Như vậy đối với sinh viên chúng ta mới có lời." Lục Dương cười cười.

"Đáng tiếc, cũng sắp tốt nghiệp."

Siêu ca thở dài, thời gian chính thức ở lại trường học, kỳ thật chỉ còn nửa năm, đại học năm 4 bọn họ phải đi ra ngoài thực tập, Siêu ca cũng khó tránh khỏi có chút thương cảm, dù sao, đại học cũng sắp kết thúc, hắn còn chưa tìm được bạn gái.

Đáng giận nhất chính là, trong phòng ngủ ba người khác đều đã có bạn gái, duy nhất chỉ có mình hắn là người cô đơn, không so thì thôi, nhưng một khi nghĩ đến, Siêu ca lại cảm thấy thương tâm, tâm tình càng thêm không tốt.

Bất quá, rất nhanh, ánh mắt của Siêu ca bị mấy tiểu hộ sĩ xinh đẹp xung quanh hấp dẫn, càng quên đi nghĩ ngợi lung tung.

"Đến ngươi rồi.."

Lục Dương nhắc nhở một câu.

"n."

Siêu ca như ở trong mộng tỉnh lại, cầm ra thẻ sinh viên của mình đưa vào trong cửa sổ, nói ra: "Khám bệnh."

Lục Dương cũng vừa lấy số xong, có thể sinh viên sài thật tốt, không những dùng để đăng ký, còn được giảm đi 30% chi phí khám bệnh, Lục Dương cũng không quan tâm chút tiền ấy, chỉ là muốn càng thêm thuận lợi.

Đến phiên Lục Dương, bác sĩ tùy tiện hỏi vài câu, liền biết là bệnh cảm mạo đang lưu hành, kê một chút thuốc, sau đó chuyển hai người tới khu truyền dịch, đây cũng là phương thức trị liệu nhanh nhất.

Tại khu vực truyền dịch, hai người tìm vị trí ngồi xuống đợi, không bao lâu, một hộ sĩ có dáng người cao gầy đi tới, nói ra: "Ai là Lục Dương?"

"Là ta."

Lục Dương giơ tay lên, sau đó nhìn hộ sĩ.

Tuy rằng mang theo khẩu trang, nhưng vẫn có thể nhìn được đại khái, Lục Dương vô cùng kinh ngạc, nói: "Tống Giai...học tỷ, là ngươi à?"

Không sai, cô gái xinh đẹp này là Tống Giai.

"Hì hì, để cho ngươi nhận ra rồi."

Tống Giai vốn muốn đùa dai đấy, thời điểm nhìn thấy tin tức người bệnh, nàng cũng biết đây là Lục Dương.

"Học tỷ, ngươi chạy tới Giáo Y Viện thực tập à."

Lục Dương kinh ngạc hỏi.

"Không phải thực tập, tới đây rèn luyện một chút, lúc trước học đều là lý luận, nên muốn đến bệnh viện cảm nhận được bầu không khí." Tông Giai đem chai truyền dịch treo lên, vừa cười vừa nói.

Nhìn ống tiêm thật dài, Lục Dương nói ra: "Vậy ngươi tiêm nhẹ một chút."

"Hặc hặc, không thể tưởng được ngươi lại sợ thứ này."

Hình như phát hiện ra điểm yếu của Lục Dương, Tống Giai còn cố ý lung lay kim tiêm, Lục Dương đột nhiên cảm thấy, vị học tỷ này, còn rất đáng yêu, có hộ sĩ xinh đẹp như vậy truyền dịch, còn thế nào không biết đủ đây.

Lục Dương vươn tay ra, biểu cảm thấy chết không sờn.

Tống Giai cũng nhịn không được vui vẻ.

Siêu ca ở bên cạnh nhìn hai người liếc mắt đưa tình với nhau, trò truyện qua lại, hận không thể tự mình đá Lục Dương ra thay thế vị trí của hắn, học tỷ còn chưa thèm liếc nhìn mình một cái, điều này làm cho Siêu ca cảm thấy chút thất lạc.

Bất quá rất nhanh, Siêu ca đã điều chỉnh xong tâm tình, vợ của bạn không thể chạm, Tống Giai học tỷ cùng Lục ca có quan hệ tốt như vậy, hắn liền không xem vào, bất quá mỹ nữ ở viện y học nhiều như vậy, bản thân khẳng định cũng sẽ được phân tới một đại mỹ nữ.

Nghĩ đến đây, Siêu ca liền đứng núi này trông núi nọ, nghĩ đến đợi lát nữa làm sao để xin điểu QQ của tiểu tỷ tỷ hộ sĩ.

"Ai là Đinh Siêu."

Một giọng nói trẻ con truyền đến.

Thân thể Đinh Siêu chấn động, liền vội vàng giơ tay nói ra: "Là ta, là ta."

Sau đó hắn chính thấy được hộ sĩ cao một mét năm, khuôn mặt em bé đứng trước mặt, chỉ là tâm tình của hộ sĩ này có vẻ không tốt lắm, mắt giống bị lác vậy, cứ liếc nhìn sang bên cạnh, bộ dạng giống như người khác thiếu nàng mấy trăm vạn.