Ngày 21 tháng 12 năm 2012
Trong nháy mắt đã đến Đông Chí, một năm lại chuẩn bị kết thúc.
Chung cư Hoa Đình, Liễu Thanh Thanh đang ở trong bếp làm sủi cảo, ăn sủi cảo là tập tục của phương Bắc khi Đông Chí tới, người ta đồn rằng, Đông Chí ăn sủi cảo, mùa đông sẽ không lạnh đến lỗ tai.
Tiểu Tiểu Thanh còn chưa biết đi đứng, ngồi ở trên xe đẩy, nghiêm túc nhìn mẹ mình đang nhào bột mì, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, có mấy chỗ dính bột, tựu hồ như một con mèo nhỏ.
Lục Dương nằm trên ghế salon, nhìn tin tức ở trong điện thoại.
Nhào bột mì thì hắn không giúp được gì, chờ một lát thời điểm làm sủi cảo, hắn cũng sẽ cùng giúp một tay.
Trên mạng lúc này đang thảo luận về vấn đề tận thế.
Trong lời tiên đoán Maya, Trái Đất vào ngày 21 tháng 12 năm 2012 sẽ xảy ra tai nạn, mặt trời biến mất, thế giới hủy diệt.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng.
Lời đồn tận thế cũng không phải là kỳ lạ hiếm thấy, nhưng lúc này đây, nhờ một bộ phim điện ảnh, đặc biệt hấp dẫn không ít người chú ý, không ít người trè còn đứng ra thề thốt, nói rằng lời tiên đoán là sự thật, bởi vì hắn nằm mơ thấy thượng đế nói vậy.
Còn có người trữ hàng rất nhiều vật tư.
Ở nước ngoài.
Con người càng thêm điên cuồng, bán đi nhà ở xe hơi, chuẩn bị lần cuồng hoan cuối cùng.
"Dự trữ nửa căn phòng ăn, không biết có đủ hay không!"
Có người ở trong nhóm còn đăng lên ảnh chụp.
Ảnh chụp là một căn phòng nhỏ, bên trong đều là mì ăn liền cùng nước khoáng, mấy loại vận tư sinh hoạt cơ bản.
"Nhìn gì vậy?"
Liễu Thanh Thanh đem miếng bột trước mảnh mình làm mỏng, chuẩn bị dùng dao cắt thành từng khối.
"Em xem."
Lục Dương đem ảnh cho nàng xem xem.
"Ồ, mở siêu thi ạ? Mua nhiều như vậy làm gì?"
"Không phải nói hôm nay là tận thế sao, có người tin, vì vậy mua đồ nhiều như vậy." Lục Dương cười cười.
Liễu Thanh Thanh vốn không để ý tới chuyện này, nghe được Lục Dương nói vậy, cũng nghĩ tới, nàng có chút lo lắng hỏi: "Đồ ăn nhà chúng ta không có nhiều lắm, có nên chạy đi mua một chút không?"
"Mua cái gì mà mua, em còn tưởng thật à!"
Lục Dương nhịn không được cười cười.
Người khác có lẽ có một tia tin tưởng, Lục Dương tuyệt đối sẽ không tin chuyện này, đồn đại tận thế, qua ngày mai liền biến thành một trò cười...
"Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn...."
Liễu Thanh Thanh rất nhanh đem bột mì trước mặt chia thành nhiều đoạn.
"Không có vạn nhất gì cả, nếu tận thế đến rồi, mua đồ ăn cũng có tác dụng gì nữa, còn không phải xong đời hết cả rồi sao?" Lục Dương cầm lấy cái chài cán bột, thử thử, coi như cũng được, tuy không được tròn lắm nhưng miễn cưỡng cũng có thể sử dụng.
Kiếp trước cô đơn một mình, Lục Dương không thích nhất là đi làm sủi cảo, cảm thấy quá phiền toái, không bằng chạy ra ngoài ăn một trận là được.
Nhưng cùng người nhà làm sủi cảo, lại là một thú vui khác lạ.
"Tiểu Tiểu Thanh, cái này không ăn được!"
Hai người lúc nói chuyện, Tiểu Tiểu Thanh không biết từ lúc nào cầm lấy một miếng bột, chuẩn bị đưa vào trong miệng, Liễu Thanh Thanh vội vàng đoạt lấy.
"Nha đầu này, lá gan thật lớn, cái gì cũng dám bỏ vào trong miệng."
Lục Dương nhìn nhìn con gái, lộ ra nụ cười.
Bầu không khí âm áp của gia đình, mấy cẩu độc thân vĩnh viễn sẽ không bao giờ cảm giác được.
Lau kỹ da mặt cho con, Lục Dương từ trong tủ lạnh lấy ra nhân bánh đã sớm làm tốt, lấy nhân bỏ vào trong một, nặn nặn vài cái, một miếng sủi cảo ra đời.
Nhìn chiếc sủi cảo nhỏ nhắn, Tiểu Tiểu Thanh tò mò không thôi.
"Chưa thấy qua đi."
Lục Dương cười cười.
"Thứ này ăn rất ngon, đáng tiếc con không có phúc hưởng đâu...."
Tiểu Tiểu Thanh sinh ra đã được hơn nửa năm, nhưng vì lý do an toàn, Lục Dương chưa bao giờ cho con gái ăn qua thức ăn mặn, nha đầu này chân chính còn chưa biết vị thịt thế nào.
Điện thoại để ở một bên vang lên.
Cầm lên nìn nhìn, Lục Dương nói ra: "Mẹ của anh gọi?"
"Nhanh nghe đi."
Liễu Thanh Thanh nói ra.
"Ừ." Lục Dương trực tiếp nhấn nghe: "Mẹ, hôm nay không đi làm sao?"
"Đang ở cửa hàng, còn con, lại chạy ra ngoài chơi rồi sao?"
"Con đang ở nhà, Thanh Thanh cùng Tiểu Tiểu Thanh ở bên cạnh." Lục Dương đem điện thoại mở ra loa ngoài, tới cạnh Tiểu Tiểu Thanh, nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh, kêu bà nội đi..."
"Ba..."
Tiểu Tiểu Thanh hô một tiếng.
Nha đầu này, ngoài trừ biết kêu ba mẹ ra, những thứ khác còn chưa nói được, chỉ biết kêu y y nha nha đấy.
"Mẹ nghe được chưa?"
Lục Dương nói ra.
Nghe được thanh âm cháu gái, ngữ khí Tiền Vân ôn nhu hơn nhiều: "Tiểu Tiểu Thanh nha, trong nhà có ngoan không nào?"
"YAA.A.A.. Nha."
"Mỗi ngày phải ăn nhiều lên, ăn no mới mau lớn được, phải nghe lời ba mẹ cháu đấy."
"YAA.A.A.. Nha."
"Nãi nãi mấy ngày tới thăm cháu a."
"YAA.A.A.. Nha.""
Hai người một hỏi một đáp, cũng rất ra dáng đấy, Liễu Thanh Thanh buồn cười không thôi, hàn huyên một hồi, Lục Dương cầm lại điện thoại nói ra: "Mẹ, Tiểu Tiểu Thanh căn bản không hiểu mẹ đang nói gì, mà mẹ nói sao, mấy ngày nữa tới à?"
"Ừ, trong tiệm mới tuyển thêm nhân viên, mẹ định qua tết Nguyên Đán tới chỗ con, lâu rồi chưa gặp Tiểu Tiểu Thanh, làm sao, con không muốn?"
"Không phải, không phải, mẹ tới, con hoan nghênh còn không kịp, sao lại không muốn được."
Lục Dương vội vàng nói.
"Tiểu Dương, hôm nay chính là ngày tận thế mà người Maya tuyên bố đi, bên chỗ con vẫn bình thường chứ?"
"Rất tốt."
Lục Dương đã sớm đoán được, khẳng định chuyện này liên quan đến vần đề Tiền mẫu gọi tới đây.
"Trong nhà không thiếu gạo muối chứ?"
"Nhiều lắm, Thanh Thanh còn đang làm sủi cảo, chuẩn bị ngày mai Đông Chí ăn, mẹ cũng đừng lo lắng mấy chuyện này.."
"Ngày mai Đông Chí rồi sao? Ài, ta còn không nhớ được, bên phía gia đình mình không có tập tục này."
Tuy rằng ở chung một tỉnh, nhưng quê Lục Dương không có tập tục giống Lục Thành, bên kia chỉ có ăn sủi cảo vào tết âm lịch, chưa nghe qua thói quen ăn sủi cảo vào Đông Chí, sau khi Lục Dương lên đại học mới biết được đấy.
Thân Thành rất kỳ lạ, một huyện một giọng nói, mười dặm nhiều tập tục khác nhau.
Ở dưới quê, người thế hệ trước chỉ cần nghe giọng liền biết đối phương đến từ huyện nào, thậm chí suy ra hương trấn, bổn sự này Lục Dương vẫn chưa học được. Còn về phấn mai táng hay cưới gả, quy củ đặc biệt nhiều, hơn nữa còn không giống nhau.
"Nếu đồ còn không nhiều, tận lực mua nhiều một chút, sáng sớm ngày hô nay, ba của con liền đi mua mấy bao gạo, còn nửa con heo..."
Nhìn bộ dáng nhi tử giống như không thèm để ý, Tiên Vân vẫn nhắc nhở một câu.
Cái gì mà tận thế, người tin tưởng không phải rất nhiều, đại đa số đều cho rằng đây là trò đùa, những như vậy, cũng khiến một số người cảm thấy bận tâm, đặc biệt là mấy người lớn tuổi.
"Con chuẩn bị rồi, không tin mẹ hỏi Thanh Thanh đi, mà mẹ, người mua nhiều gạo như vậy làm gì, mẹ nói mấy ngày tới sẽ qua bên này, cha con ở nhà một mình ăn cũng không hết, để lâu rồi gạo nổi mốc thì sao, còn nhớ rõ mấy năm trước mẹ mua muối không, bây giờ còn mấy thùng chưa ăn hết đấy."
"Cái tên tiểu tử thúi này, ngươi tính giáo huấn ta à?"
Tiền Vân bị ngăn cản, lập tức đưa ra uy quyền mẫu hậu.
Lục Dương cười cười, đưa điện thoại cho Liễu Thanh Thanh.
Trên mạng thường trò chuyện về quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng ở nhà Lục Dương không tồn tại chuyện này, Tiền Vân đối với Liễu Thanh Thanh còn ưa thích hơn con đẻ Lục Dương...Ngữ khí nói chuyện khác xa nhau, hai người hàn huyên việc nhà, lại hỏi Lục Dương ở nhà làm gì, Liễu Thanh Thanh tự nhiên toàn nói điều tốt, không dám nói Lục Dương ở nhà nằm dài...
Hai người trò chuyện thật lâu.
Mới cúp điện thoại.
Bên này Lục Dương đã làm được một mâm sủi cảo rồi.
...