Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1030: Thực Hiện Lời Hứa (2)




Chỗ ngồi phía sau của chiếc Roll Royce khá rộng, Tiểu Bạch vừa lên xe liền nổi tính hiếu kỳ, sờ loạn bốn phía.

"Xe này thật lớn a."

Lữ Tiểu Bạch nói ra.

"Xe thường vụ nên lớn một chút."

Lục Dương quay đầu nói.

Về phần Lữ Tiểu Bạch ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, hình như tiến nhập trạng thái hiền nhân.

"Dượng, đây là thứ gì."

Lữ Tiểu Bạch sờ lên tủ lạnh.

"Mở ra nhìn chẳng phải biết rồi sao."

"Ồ, là tủ lạnh, trong xe vậy mà có cả tủ lạnh."

Lữ Tiểu Bạch thò tay vào trong thử thử, lạnh buốt đấy, nàng từ trong tủ lạnh lấy ra một chai Hồng Trà.

"Không chỉ có tủ lạnh, còn có TV...."

Lục Dương ấn xuống chỗ ngồi đằng sau.

"Cháu muốn xem TV."

Lữ Tiểu Bạch đem Hồng Trà để ở bên cạnh, lại ở trên màn hình thao tác làm thế nào chuyển kênh.

Lữ Tiểu Vũ ở một bên mở to mắt, nói ra: "Một hồi là đến, cháu không trung thực được sao?"

"Cô cô ngươi tức giân rồi kìa."

Lục Dương cười cười.

Lữ Tiểu Bạch hướng về Lữ Tiểu Vũ làm cái mặt quỷ.

Trường trung học Lục Thành số 13 cách Đại học Khoa Kỹ Lục Thành cũng không xa, chỉ qua hai trạm xe bus liền tới, xe đến Tây Môn, Lục Dương nói Lâm Nhị Hổ đỗ xe, bọn hắn xuống xe đi bộ vào trong trường học, hướng vườn khởi nghiệp đi tới.

Lữ Tiểu Bạch một đường đi rất vui vẻ, nhảy lên nhảy xuống như một con chim nhỏ, dù sao, nàng cũng sắp có một chiếc máy tính mới rồi, không cần phải sài chiếc máy tính cổ lỗ sĩ kia nữa, cùng Thúy Hóa chơi game, không lo phải mất mạng.

"Chủ tịch Lục."

"Giám đốc Lữ."

"..."

Nhân viên nhìn thấy đều nhao nhao chào hỏi.

Lữ Tiểu Vũ nói đến studio manga nhìn xem, Lục Dương mặc kệ nàng, mang theo Lữ Tiểu Bạch cùng tới văn phòng điện thương lúc trước, trong kho bên này đã không còn nhiều hàng tồn, card màn hình, bộ nhớ, màn hình,...linh kiện máy tính nào cũng có cả, lưu lại cho phòng manga làm đồ dự bị đấy.

Nói người ta mở ra nhà kho.

Lục Dương đem từng linh kiện tìm lấy, sau đó đặt ở trên mặt bàn lắp ráp.

Chỉ chốc lát, một chiếc máy tính được Lục Dương lắp ráp thành công, đem máy tính mở lên, kết nối vào màn hình, thấy hết thảy mọi thứ đều bìn thường, Lục Dương lại dùng một chiếc USB cài Win 7 vào.

Sau đó cài phần mềm.

Những thứ này tốn nhiều thời gian hơn cả lắp ráp máy tính.

Lữ Tiểu Bạch xách cái ghế tới đây, ngồi một bên nhìn Lục Dương đang cài đặt máy tính, thời điểm đợi driver cài xong, nàng đứng lên chạy tới xoa bóp bả vai cho Lục Dương, đấm lưng...

"Xong chưa?"

Thấy máy tính tiến vào giao diện Win, Lữ Tiểu Bạch vội vàng nói, nàng đã đợi đến hơi chút nóng này.

"Không thành vấn đề."

Lục Dương điều khiển con chuột.

"Đợi tí nữa ngươi cầm cả bộ này về đi."

"Dương, dượng khổ cực rồi..." Lữ Tiểu Bạch chạy ra ngoài, chỉ chốc lát, lại trở về, mang theo một ly giấy, bên trong đều là nước: "Dượng, uống nước đi..."

Lục Dương đem ly nước nhận lấy, hắn biết rõ Lữ Tiểu Bạch mới chạy đến văn phòng làm việc để pha.

Đứa nhỏ Tiểu Bạch này, khá tinh quái đấy, có đôi khi rất biết điều.

"Thế nào, hài lòng không?" Chậm rãi đem ly nước uống hết, thấy Lữ Tiểu Bạch đang chơi máy tính, Lục Dương hỏi.

Lữ Tiểu Bạch vui vẻ nói: "Thỏa mãn, thỏa mãn, rất hài lòng, Dượng...Chiếc máy tính này, cảm giác rất mượt a, làm sao lại mượt như vậy."

Lữ Tiểu Bạch ấn vào trình duyệt web, trong nháy mắt liền xuất hiện, đổi lại chiếc máy tính ở nhà nàng, còn phải đợi ba bốn giây.

"Ta lắp cho ngươi ổ cứng HDD, đương nhiên phải nhanh rồi." Lục Dương nói ra.

Lắp máy tính cho Lữ Tiểu Bạch, Lục Dương cầm chính là linh kiện mới nhất, card màn hình, ổ cứng HDD đều có giá rất cao đấy, chơi mấy trò chơi nặng đều dư sài, chơi Liên Minh Huyền Thoại không sợ tình huống bị treo.

"Ổ cứng HDD là gì?"

Lữ Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi.

"Là ổ cứng có tốc độ nhanh."

"Vậy thì rất đắt đi."

"Coi như cũng được, tầm hai nghìn tệ."

Thời điểm này ố cững vẫn còn rất đắt đấy, mấy thứ Lục Dương mua để lắp máy tính, giá cả đều không sai biệt lắm tầm hai nghìn tệ.

"Những thứ khác thì sao?"

"Card màn hình ba nghìn, CPU hơn hai nghìn, RAM tám trăm, bo mạch chủ một nghìn tám, màn hình hai nghìn, mấy thứ linh tinh khác thì mấy trăm tệ đi."

Lữ Tiểu Bạch lấy ngón tay tính tính, nhiều như vậy, đã vượt quá một vạn rồi.

Vẻ mặt nàng đau khổ, nói ra: "Đây chẳng phải dùng hết một vạn tệ rồi sao?"

"Ngươi muốn bớt cái nào?"

Lục Dương lườm nàng liếc, hỏi ngược lại.

Nha đầu này, nghĩ cái gì thế? Đổi lại máy tính mua ở trong tiệm, muốn lắp thế này cũng phải mười bốn mười lăm ngàn rồi.

"A, mất thì mất đi."

Tuy rằng trong nháy mắt không còn đồng nào, Lữ Tiểu Bạch có chút ảm đạm, nhưng được một chiếc máy tính cấu hình cao đã là rất may mắn, có chiếc máy tính này, thời điểm về sau cùng Thúy Hoa chơi game, bản thân co thể thoải mái bắt nạt.

Lục Dương đem máy tính tắt đi, sau đó dạy Lữ Tiểu Bạch cách để kết nối, sau đó đem nguyên thùng bỏ vào trong hộp.

Bên phía Lữ Tiểu Vũ cũng thị sát công tác xong.

Nàng sang nhìn thấy cái cái thùng lớn, nói ra: "Tiểu Bạch, ngươi có nghĩ tới tí nữa về nên giải thích máy tính này thế nào chưa? Nãi nãi có thể thoải mái cho ngươi chơi sao?"

"Dì nhỏ, dì giúp cháu đi mà, hiện tại thành tích của cháu tốt như vậy, nãi nãi cũng cho một ít thời gian tự do."

Chuyện này, Lữ Tiểu Bạch cũng cân nhắc qua, vạn nhất nãi nãi cưỡng ép tịch thu máy tính, nàng thật không có cách nào, dù sao, máy PS 3 lần trước cũng bị mất như vậy, hiện tại chỉ có thể ký thác hy vọng lên thân dì nhỏ.

Vì vậy, nàng mới lựa chọn để dì nhỏ mang máy tính về nhà.

Lục Dương cũng nói: "Đồng học Tiểu Vũ, hiện tại thành tích Tiểu Bạch tăng lên, vui đùa một chút cũng là chuyện bình thường, lao động phải kết hợp với nghỉ ngơi, nếu lần sau thành tích của Lữ Tiểu Bạch giảm xuống, tịch thu sau cũng không muộn."

"Thành tích của cháu nhất định sẽ ổn định."

Lữ Tiểu Bạch cam đoan nói.

"Được được, để ta nói..."

Lữ Tiểu Vũ xoa xoa đầu.

"Dì nhỏ vạn tuế."

Tiểu Bạch vui vẻ không thôi.

Sắc trời bên ngoài đã dần tối rồi, Lục Dương cũng lưu lại hai cô cháu cùng ăn cơm chiều, hắn tự mình mang theo hai chiếc thúng, giúp các nàng đưa tới lầu trọ của giáo viên.

Lời hứa được thực hiện.

Về phần đồng học Tiểu Bạch, có được chơi game hay không cũng không phải chuyện hắn cần quản.

Bất quá.

Có Lữ Tiểu Vũ ở một bên khuyên bảo, chắc là có thể tranh thủ một chút thời gian.

"Dượng, gặp lại sau."

Tiểu Bạch cẩn thận mang thùng lên, mới vừa đến một nửa cầu thang, ngay tại cầu thang hướng về Lục Dương vẫy tay tạm biệt.

Lục Dương cười cười, vẫy tay đáp lại.

"Đi thôi."

Lữ Tiểu Vũ kêu một tiếng.