Bây giờ thị trường còn hoang vắng.
Hắn và Lục Dương hợp tác, đã chiếm rất nhiều ưu thế, hơn nữa còn lợi thế đi đầu!
Có cơ hội.
Lương Vân Hải âm thầm nắm tay, hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, mọi thứ cũng đều chuẩn bị hết thảy thỏa đáng, nếu còn không thể làm ra thành tích, vậy những năm nay hắn học uổng phí rồi.
....
Cảnh đêm.
Ngoài đường yên tĩnh, chỉ có đèn đường sáng lên.
Lâm Nhị Hổ an toàn lái xe chạy đến bên cư xá phía khu đại học thành Đông.
Dừng hẳn lại, hắn quay đầu kêu một tiếng: "Lão bản, đến chỗ roofi1"
"Đến rồi sao?"
Lục Dương ngáp một cái.
Nhìn nhìn ngoài cửa sổ.
Là tiểu khu này không sai, không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, trời lúc này mới rạng sáng, khó trách bốn phía lại vắng vẻ như vậy.
"Đến rồi."
Lục Dương đụng đụng Chu Đình Đình ở một bên.
Hôm nay leo núi hơi mệt, Chu Đình Đình sớm dựa vào vai hắn, đánh một giấc ngon lành.
"Tới rồi?"
Chu Đình Đình dụi dụi con mắt.
"Ừ, đến cổng tiểu khu rồi."
Lục Dương chỉ chỉ bên ngoài, lại nhìn Lâm Nhị Hổ nói ra: "Nhị Hổ, hôm nay ngươi lâu như vậy, hơn nữa cũng muộn rồi, đừng về nữa, ở lại tiểu khu này ta có một căn phòng khác, ngươi tới nghỉ ngơi đi, sáng mai rồi trở về."
"Ừ, tốt."
Lâm Nhị Hổ cũng không cự tuyệt.
"Trực tiếp chạy vào đi."
Chiếc xe này Lục Dương đã đăng ký biển sổ ở tiểu khu này, nên trực tiếp chạy vào trong sau đó dừng ngoài một bãi đất trống, ba người ngồi thang máy đi lên lầu.
Mở cửa, Chu Đình Đình đi vào phòng, từ trong ngăn tủ nhỏ lấy ra một cái chìa khóa.
Lục Dương nhận lấy chìa khóa mở ra cửa phòng đối diện.
Căn phòng này cũng được trùng tu qua, nhưng không có trang trí nội thất nên không có giường, chỉ có một cái ghế sô pha lớn, trước đây Lục Dương cũng nằm trên này nghỉ ngơi qua.
"Tối nay ngươi ở chỗ này ngủ đi, hiện tại cũng không lạnh, lấy cái chăn mỏng che tạm là được."
Ở trên ghế sô pha vừa vặn có một cái chăn mỏng.
"Lão bản, điều kiện như vậy đã không tệ, các ngươi về phòng đi, sớm nghỉ ngơi.."
Đem Lâm Nhị Hổ sắp xếp xong, Lục Dương cùng Chu Đình Đình lần nữa quay về phòng.
Tiểu cẩu trong nhà vừa rồi còn kêu hai tiếng, thấy Lục Dương cùng Chu Đình Đình xong, liền không kêu nữa, vui mừng vẫy đuôi chạy tới, chạy vòng quanh hai chân Chu Đình Đình.
Lục Dương đóng cửa lại.
Mở ra tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa bò.
Lại nhìn tiểu cẩu một chút nói ra.
"Vài ngày không gặp, Bạch Vĩ giống như mập hơn thì phải."
Thời điểm hai người từ công viện nhặt được tiểu cẩu này, nó gầy không đến mấy lạng, trải qua thời gian dài nuôi nấng, so với lúc đầu khác biệt như một trời một vực, không chỉ trên người có thịt, bộ lông cũng mềm mại hơn, thoạt nhìn sờ rất thoải mái.
Ai nói chó nông thôn không được người ta yêu thích?
Lục Dương ưa thích chính là loại chó này, Tiểu Bạch trong nhà hắn cũng thế.
"Tiểu Hoa khẳng định chiếu cố vô cùng tốt, xem bụng nó kìa, thật to."
Chu Đình Đình cầm lấy tiểu cậu, sờ sờ trên bụng nó.
Kẹt kẹt.
Cửa phòng ngủ phụ mở ra.
Tiểu Tiền Hoa mặc đồ ngủ từ trong phòng đi ra, trên tay còn cầm một cai chày cán bột, nhìn thấy hai người trong phòng khách, nàng thở dài nói: "Các ngươi trở về sao không nói trước một tiếng, làm ta sợ muốn chết."
"Biểu tỷ, ngươi sợ người xấu đột nhiên xông vào sao?"
Nhìn chày cán bột trên tay Tiền Tiểu Hoa, Lục Dương cười nói.
Gia hoả này.
Cũng may không lấy cái búa, nếu thật gặp dược kẻ bắt cóc tới, ngươi cầm lấy cái chày cán bột này thì có tác dụng gì chứ.
"Đúng vậy a, nửa đêm thấy bên ngoài đột nhiên sáng đèn, còn có tiếng vang, không phải hù chết ta mất, sợ tới mức trốn phía sau cửa cả buổi không dám ra, nếu không phải nghe thấy hai người nói chuyện, ta thậm chí muốn báo cảnh sát."
Tiền Tiểu Hoa đem chày cán bột để vào phòng bếp.
"Sao các ngươi lại về muộn như vậy?"
"Buổi chiều trở về, đếm Lục Thành đã nửa đêm, dù sao đường cũng xa mà."
Bạch Vỹ một mực cắn lấy ống quần của Lục Dương, Lục Dương thò tay bồng nó lên, đem tiểu gia hỏa này dọa sợ.
"Để xuống đi, đừng làm ảnh hưởng đến hàng xóm."
Chu Đình Đình nói.
Lúc này Lục Dương mới để Bạch Vĩ xuống, dùng chân đá đá nó, nói ra: "Đừng làm rộn, đi ngủ đi."
"Đình Đình ,sự tình trong nhà ngươi xử lý xong chưa?"
Tiền Tiểu Hoa đi đến ghế sô pha ngồi xuống, hỏi về chuyến đi về quê của Chu Đình Đình.
"Ừ, đều xử lý xong rồi."
Chu Đình Đình gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi...Coi như gia hỏa này có lương tâm, cùng ngươi một chỗ trở về, nếu ngươi mà về một mình, ta khẳng định lo lắng ngủ không ngon giấc."
Tiểu Tiểu Hoa nhìn Lục Dương đang đuổi con chó nhỏ vào hộp đi ngủ
Chu Đình Đình ngẩng đầu nhìn Lục Dương, nói ra: "Lần này trở về, Lục Dương giúp ta rất nhiều, chúng ta còn tới Tinh Thành ngắm sông Tương Giang, leo lên núi Nhạc Lộc."
"Không tệ, không tệ, ngươi có thể chạy nhảy như vậy ta rất vui, trước đây thấy ngươi rú rú trong nhà chơi game, ta sợ có ngày ngươi trở thành otaku thôi."
Tiền Tiểu Hoa cười cười.
Lục Dương đem tiểu cẩu nhét vào trong lồng, đóng lại, quay đầu lại nói ra: "Đã hơn nửa đêm, tranh thủ thời gian đi ngủ đi, có chuyện gì, ngày mai nói chuyện.
"Được, ngủ đi, bye."
Tiền Tiểu Hoa ngáp một cái.
Chu Đình Đình ở trên xe ngủ rất nhiều, lúc này cũng không buồn ngủ lắm, bất quá, sau khi Tiền Tiểu Hoa trở về phòng , nàng cùng Lục Dương cũng thành thành thật thật chạy vào phòng ngủ.
...
Ngày hôm sau.
Tiền Tiểu Hoa vội vàng mua bữa sáng trở về, ăn sáng xong, liền kêu Lục Dương tới tiệm bán quần áo, mấy ngày nay không gặp, hai ngươi có không ít chủ đề để thảo luận.
Lục Dương gọi Lâm Nhị Hổ thức dậy, cùng một chỗ quay lại trường học.
"Xong rồi?"
Trong chung cư Hoa Đình, nhìn Lục Dương vừa đến nhà liền ôm lấy Tiểu Tiểu Thanh, bắt nha đầu này ngoại ba ba, Liễu Thanh Thanh hỏi.
"Ừ, tới Tinh Thành một chuyến, đầu tư một vụ."
Lục Dương thuận miệng nói ra.
Hắn tự nhiên không thể nói cụ thể đi đâu làm gì, mặc dù ngoài miệng Liễu Thanh Thanh nói không quan tâm, nhưng cũng không có khả năng nàng hoàn toàn mặc kệ, không cần phải tự mình tìm đau khổ.
Nghe nói như thế, trên mặt Liễu Thanh Thanh hiện nét vui vẻ, nói ra: "Thành công không?"
"Đương nhiên là thành, tập đoàn 91, chính là hợp tác với bọn họ."
"Chưa nghe nói qua."
Liễu Thanh Thanh lắc đầu.
"Ách."
Lục Dương nhịn không được cười lên.
"Dù sao em chỉ cần biết đây là công ty lớn là được."
Ôm Tiểu Tiểu Thanh xoay một vòng, Lục Dương nói ra: "Kêu ba ba."
"Ba."
"ha ha."
"Lại kêu ba bà."
"Bá bá."
....
Lục Dương cảm giác tâm mình như sắp hòa tan, khuê nữ Tiểu Tiểu Thanh này, càng lớn càng khiến người ta ưu thích.
Liễu Thanh Thanh có chút hâm mộ nhìn phụ tử hai người, Lục Dương rời đi mấy ngày, nàng cũng một mực dạy Tiểu Tiểu Thanh kêu ma ma, nhưng tiểu gia hỏa này, nói thế nào cũng không học được, điều này làm cho Tiểu Tiểu Thanh đau đầu không thôi.
Hai từ này cũng không chêch lệnh nhiều với nhau đi.
"Kêu ma ma, ma ma đi."
Lục Dương chỉ chỉ Liễu Thanh Thanh nhìn con gái nói ra.
Liễu Thanh Thanh cười cười: "Tiểu Tiểu Thanh sẽ không..."
"Ma ma..."
"A."
Liễu Thanh Thanh sửng sốt, mở to hai mắt nhìn, kinh hỉ nói: "Tiểu Tiểu Thanh kêu em là ma ma kìa"