"Ồ, Tiểu Tiểu Thanh biết gọi ma ma kìa, em lúc nào dạy cho con vậy?"
Lục Dương kinh ngạc nhìn Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh so với Lục Dương càng thêm giật mình, nàng vô cùng im lặng, nói: "Mấy ngày anh không có ở nhà, em ngày nào cũng dạy nó kêu mẹ, nhưng con nó cũng chưa một lần kêu qua, vì sao, vì sao anh vừa bảo nàng kêu mẹ, nàng liền kêu, em hoài nghi tiểu gia hỏa này nhất định cố ý chọc giận em."
Nói xong, Liễu Thanh Thanh còn cẩn thận dò xét Tiểu Tiểu Thanh, nhìn xem tiểu nha đầu này có phải cố ý hay không.
Tiểu Tiểu Thanh mở trừng hai mắt, bộ dạng rất vô tội.
"Hặc hặc, điều này nói rõ chúng ta phụ tử liền tâm."
Lục Dương làm mọi thứ để Tiểu Tiểu Thanh gọi ma ma, nha đầu kia làm thế nào cũng không kêu, dỗ dành cũng vậy, nếu như không phải vừa rồi nghe rất rõ ràng, Lục Dương còn hoài nghi vừa nãy mình nghe lầm.
"Nha đầu này, hẳn là cố ý đấy."
Liễu Thanh Thanh đứng dậy cầm bình sữa đi tới
Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh bỏ vào xe nôi, tiểu nha đầu ôm lấy bình sữa, một mình tự uống.
"Nàng còn nhỏ như vậy, nếu mà cố ý, vậy chính là thiên tài a."
Lục Dương nhìn khuê nữ của mình.
"Anh thông minh như vậy, con gái là em là thiên tài cũng là điều bình thường."
"Ha ha ha, lời này anh thích nghe...."
Cho tới trưa, Lục Dương ở trong nhà phụng bồi con gái cùng Liễu Thanh Thanh, giữa trưa còn tự mình xuống bếp làm một bàn mĩ vị, mãi cho đến chiều, Chu Tử Tình đúng giờ tới cửa, Lục Dương mới rời khỏi nhà.
Vừa xuống dưới.
Lục Dương lấy ra điện thoại gọi cho Lý Minh Bác.
Vừa rồi Siêu ca gửi tin nhắn tới, hỏi Lục Dương có ở trường không, nói muốn ra ngoài đi chơi, còn nói mình không gọi được Lý Minh Bác, nhờ hắn gọi dùm.
"Minh Bác, Siêu ca đã gọi ngươi chưa?"
"Gọi rồi, hắn nói muốn đi Thủy Thượng Nhạc Viện chơi, nghe nói chỗ này mới mở đây, không mất vé vào cổng, ta cùng Thẩm Yến định đi qua xem."
Lý Minh Bác ở trong điện thoại nói ra.
"A, vậy các ngươi qua trước đi."
Lục Dương nói ra.
"Lục Dương, ngươi không tới sao? Chúng ta cùng nhau chơi đùa?"
"Các ngươi bốn người đi trước, thuê xe vừa vặn, còn ta xem đã..."
"Ừ, đến nơi rồi, ta gửi định vị cho ngươi."
"Được."
Thời điểm vừa xuống dưới lầu, Đinh Siêu đã gọi điện tới, rủ Lục Dương cùng ký túc xá ra ngoài chơi, Lục Dương không có đồng ý, cũng không từ chối, chỉ nói xem đã...
Không khí đang dần dần chuyển lạnh, Thủy Thượng Nhạc Viên cũng không có thứ gì vui để chơi, ngoài trừ có thể nhìn ngắm mỹ nữ mặt quần áo thiếu vải ra.
Đó là thứ Siêu ca yêu nhất, Lục Dương không có hứng thú lắm.
Cúp điện thoại, Lục Dương đi vào vườn khởi nghiệp ở trường.
Mới vừa vào cửa, liền gặp hai người nhân viên chuẩn bị ra ngoài, đối phương đang tính chào hỏi liền bị Lục Dương dơ tay cẳn lại, gật nhẹ đầu rồi đi tới phía sau lưng Từ Thi...
Lý Phỉ Phỉ phát hiện ra Lục Dương, đang muốn nhắc nhở liền bị ánh mắt Lục Dương ngăn lại.
Từ Thi vẫn như trước hết sức nghiêm túc vẽ tranh.
Nàng làm việc hết sức chăm chú, không có dấu hiệu là phát hiện Lục Dương đã tới sau lưng mình.
Động tác của Từ Thi rất nhanh, bút vẽ trên tay động tác trôi chảy, mới qua vài phút liếc phác thảo được nhân vật rồi, Từ Thi đưa tờ giấy mình với vẽ phác thảo cho Lý Phỉ Phỉ, nói ra: "Ngươi nhìn một chút, xem có được không?"
"Được a."
Lý Phỉ Phỉ nháy nháy mắt, nhắc nhở phía sau đang có người.
"Mắt ngươi làm sao vậy?"
Từ Thi cũng có cảm giác điều gì không đúng.
Nàng quay đầu lại, mới phát hiện Lục Dương đứng ở phía sau, nàng kinh ngạc nói: "Ngươi đến đây từ khi nào?"
"Ta tới được một hồi rồi, nhìn ngươi nghiêm túc làm việc như vậy nên không có quấy rầy."
Lục Dương vừa cười vừa nói.
Nói xong còn bình phẩm tác phẩm vừa rồi, nói ra: "Vẽ không tệ."
"Ừ, ta cùng Lý Phỉ Phỉ hợp tác với nhau, hiện tại tốc độ nhanh hơn rất nhiều..." Từ Thi lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Mấy ngày không gặp, nha đầu này càng thêm mọng nước.
Lục Dương chuyển tới cái ghế, ngồi ở bên cạnh hai người, nhìn nhìn tên phá đám ở đối diện, hỏi: "Lý Phỉ Phỉ, ngươi tới bên này làm được một tháng chưa?"
"Hơn rồi."
Lý Phỉ Phỉ tính tính thời gian một chút.
Nàng tới đây từ giữa kỳ nghỉ hè, cũng gần được hai tháng.
"Tiền lương được mấy, có chưa?"
Lục Dương lại hỏi.
Nói đến tiền lương, Lý Phỉ Phỉ liền hưng phấn nói: "Có, có, có rồi, tháng trước trừ đi thuế được chín nghìn tám, đã được chuyển tới trong thẻ, tháng sau tiền lương còn cao thêm nữa..."
"Chín nghìn tám, không tệ nha."
Lục Dương cổ vũ một câu.
Con số này tuyệt đối không phải là ít, bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp danh giáo, cũng chưa chắc đã có mức lương này, có thể nói, công ty đối với vị tiểu muội Trần Thu Nguyệt này, hết sức chiếu cố.
Lại nhìn Từ Thi bình tĩnh ở một bên, Lục Dương không biết nên nói gì, nha đầu này cũng quá điềm tĩnh rồi, tiền lương Lý Phỉ Phỉ đại khái bằng một phần mười Từ Thi, khả năng sợ còn chưa tới, nói cách khác, tiền lương tháng này của Từ Thi, cùng với tiền nhuận bút cũng phải hơn mười vạn....
Vẫn còn đi học đã có thể một tháng kiếm được nhiều tiền như vậy, đổi thành những người khác chỉ sợ cái đuôi đã vểnh lên trời, Từ Thi đúng thật kỳ quái, làm việc kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng chỉ mua một căn phòng ở, mặt khác đều rất tiết kiệm.
"Cũng may còn có Từ lão sư chiếu cố, bằng không, ta cũng không kiếm được nhiều như vậy." Lý Phỉ Phỉ cảm kích nhìn thoáng qua Từ Thi.
Một tháng được chín nghìn tám dưới suy nghĩ của Lý Phỉ Phỉ đã là rất nhiều rồi, so với mức lương ban đầu mà nàng mong muốn khi đến Lục Thành đã nhiều hơn gấp đôi, mấu chốt nhất đây là tiền lương tháng đầu tiên đấy, theo quá trình làm càng ngày càng quen tay, thì tiền lương về sau chỉ sợ cũng vượt quá năm con số rồi.
Cái này gọi là gì, tài vụ tự do a.
Công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp, Lý Phỉ Phỉ đã có cảm giác mình bước tới đỉnh phong nhân sinh rồi.
"Không phải, không phải, đây là số tiền ngươi đáng nhận, Phỉ Phỉ ngươi rất có thiên phú.
Từ Thi không dám kể công.
"Tốt rồi, hai người các ngươi đừng khen lẫn nhau nữa." Lục Dương nhìn nhìn mấy tờ giấy bản thảo chưa vẽ xong, hỏi: "Lý Phỉ Phỉ, những thứ này đều là công việc của ngươi đúng không?"
"Đúng vậy a, làm sao vậy?"
Lý Phỉ Phỉ hỏi.
"Ngươi nhìn đi, còn nhiều bản thảo như vậy chưa hoàn thành, ngươi còn trò chuyện cái gì, tranh thủ thời gian làm việc đi, ta và sư phụ ngươi ra ngoài đi dạo một chút."
Từ Thi nhìn nhìn Lục Dương.
Lại nhìn Lý Phỉ Phỉ.
Nói ra: "Đang giờ làm việc."
"Giờ làm việc cái gì, ngươi làm kiêm chức, không phải nhân viên ở đây..."
"Sư phụ, ngươi đi đi, còn dư lại để ta làm cho." Lý Phỉ Phỉ lặng lẽ nhìn nhìn Lục Dương rồi nói.
"Ách, tốt lắm."
Từ Thi hướng về phía Lý Phỉ Phỉ vẫy tay, sau đó đi theo Lục Dương rời khỏi văn phòng.
Ngồi thang máy đi xuống dưới.
Từ Thi liền hỏi: "Mấy ngày nay ngươi không có ở đây đúng không?"
"Đúng vậy a, đi công tác một chuyến."
Lục Dương cười cười.
"Khó trách một mực không gặp ngươi, Nguyệt Nguyệt tỷ nói ngươi bị người ta bắc cóc rồi."
"Cái gì mà bị bắt cóc, ngươi không thấy ta ở đây sao?"
"Ngươi gặp Nguyệt Nguyệt tỷ chưa?"
"Đã gọi điện cho nàng rồi, nàng ở hội sinh viện bận rộn, không rảnh để ý tới ta."
"A, Nguyệt Nguyệt tỷ bây giờ đúng là rất bận."
"Hai ngươi chúng ta ra ngoài, cũng không phải đi dạo phố a, Từ Thi...."
Ra khỏi thang máy, Lục Dương cầm tay Từ Thi, hỏi: "Có mang theo chìa khóa không?"
"Chìa khóa gì?"
Từ Thi có chút kinh ngạc.