"Tiểu Tiểu Thanh thật lợi hại, nhanh như vậy đã biết kêu ba ba rồi."
Liễu Thanh Thanh duỗi ra ngón cái tán dương một tiếng.
Lục Dương ôm con gái đưa lên không trung dạo một vòng, sau đó trở lại ghế salon ngồi xuống, lại thử làm cho Tiểu Tiểu Thanh kêu vài tiếng ba, lần này Tiểu Tiểu Thanh hết sức phối hợp, còn ra dáng học tập theo.
"Bánh."
"Bá.''
"Ba."
Phát âm lần sau so với lần trước càng thêm đạt tiêu chuẩn, Lục Dương chơi đùa với con gái, nụ cười trên mặt hầu như ngăn không được, Liễu Thanh Thanh cũng không vội đi nấu ăn, ở một bên cũng dạy Tiểu Tiểu Thanh kêu mẹ.
Nhưng vô luận dạy như thế nào.
Tiểu Tiểu Thanh cũng chỉ có thể kêu ba ba.
Điều này làm cho Liễu Thanh Thanh có chút tức giận.
"Lão công, anh nói xem, dựa vào cái gì a, rõ ràng em một mực chiếu cố cho Tiểu Tiểu Thanh, em cũng thường xuyên dạy nàng kêu mẹ? Vì sao nàng lại kêu ba ba trước a?"
Lục Dương cười cười.
"Em sẽ không phải ăn dấm chua chứ?"
"Hừ, em không thèm để ý đâu, nha đầu này, nuôi tốn cơm."
Liễu Thanh Thanh có chút không phục, ở trên đầu Tiểu Tiểu Thanh ấn một cái
Lục Dương nói ra: "Kỳ thật cũng có nguyên do đấy..."
Liễu Thanh Thanh nhìn về phía Lục Dương, có chút tờ mò.
Lục Dương nói tiếp: "Em thử kêu một tiếng ba đi?"
Liễu Thanh Thanh có chút hoài nghi, nhưng vẫn kêu một tiếng ba, nàng hoài nghi Lục Dương có ý đố xấu xa, nhưng rõ ràng nàng nghĩ nhiều rồi, sau khi kêu một tiếng ba, Lục Dương nói tiếp.
"Lại kêu một tiếng mẹ đi."
"Mẹ."
"Hiện tại cảm thấy sao? Từ Ba này kêu vô cùng dễ, chỉ cần mở miệng là nói được, nhưng từ mẹ này cần chuyển lưỡi, cho nên muốn nói ra, vẫn tương đối khó khăn, em trách oan Tiểu Tiểu Thanh rồi, cái này không thể trách con được."
Liễu Thanh Thanh rất thông minh, giải thích một chút liền hiểu rõ, nàng ôm lấy Tiểu Tiểu Thanh, nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh, là mẹ trách oan cho con rồi, bất quá, con cũng phải sớm học tập, sớm chút kêu mẹ a."
"Em phụng bồi Tiểu Tiểu Thanh chơi đi, anh đi nấu ăn."
Lục Dương đứng dậy.
Tâm tình tốt, cũng nguyện ý làm việc.
Một bên xào rau, một bên còn hát, hôm nay là ngày lành tháng tốt a...
Lúc ăn cơm.
Chu Tử Tình đi tới.
Nàng bây giờ là chuyên gia quản lý tài sản của Liễu Thanh Thanh, chuyên môn chịu trách nhiệm sử lý mấy căn phòng cho thuê bên ngoài, bởi vì đã nghỉ việc, nên hiện tại có rất nhiều thời gian, thường xuyên đến nhà Lục Dương chơi đùng với Tiểu Tiểu Thanh, nghiêm nhiên liền trở thành a di số một của Tiểu Tiểu Thanh.
Đối với chuyện này, Lục Dương tự nhiên vô cùng ủng hộ, có đôi khi hắn không có ở nhà, Chu Tử Tình đến đây, cũng dễ dàng giúp Liễu Thanh Thanh giải sầu, thuận tiện còn có thể mang theo Tiểu Tiểu Thanh chơi đùa.
Dù sao, Lục Dương cũng lão Chu coi như cũng có quen biết, đối với gia đình Chu Tử Tình cũng hiểu rõ, nên rất yên tâm đấy.
"Tử Tình, ăn chưa?"
Liễu Thanh Thanh hỏi.
"Đã ăn rồi, vừa rồi ở bên ngoài ăn cơm." Chu Tử Tình tới đây, thuần thục đem Tiểu Tiểu Thanh bế lên, nói ra: "Thanh Thanh, ngươi cứ ăn cơm đi."
"Tốt."
Không có Tiểu Tiểu Thanh ở một bên náo động, Liêu Thanh Thanh ăn cơm nhanh hơn rất nhiều
Chu Tử Tình nhìn xung quanh một lần, thấy Lục Dương bộ dạng vui tươi hớn hở, cười hỏi: "Lục Dương, sao hôm nay ngươi vui vẻ vậy, có chuyện gì tốt sao?"
"Đương nhiên rồi, Tiểu Tiểu Thanh mới gọi hắn là ba ba đấy...>"
Liễu Thanh Thanh dành nói.
Chu Tử Tình vô cùng kinh ngạc.
Nàng đem Tiểu Tiểu Thanh ôm lên trước mặt, nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh, con kêu ba ba rồi hả?"
"Bánh."
Tiểu Tiểu Thanh kêu một tiếng.
Chu Tử Tình hưng phấn nói: "Tiểu Tiểu Thanh, con thật lợi hại, bất quá, dì không phải ba ba của con, đằng kia mới là ba ba của con..."
Trong quá trình ăn cơm, Chu Tử Tình biết rõ Tiểu Tiểu Thanh còn chưa biết kê mẹ, dạy một hồi lâu, bất quá Tiểu Tiểu Thanh vẫn như cũ, điều này làm cho Chu Tử Tình cũng không có biện pháp.
Sau khi ăn xong, Lục Dương đem đồ ăn thừa đóng gói lại để vào trong tủ lạnh, Liễu Thanh Thanh đem chén bát rửa sạch.
Đợi Lục Dương đi tới, đem Tiểu Tiểu Thanh ôm lấy, Chu Tử Tình mới lên tiếng: "Hôm nay lại có hai nhà tới thuê phòng."
"A, vậy sao?"
Lục Dương cũng không thèm để ý.
Chu Tử Tình rất xem trọng công việc này, nàng nhẹ gật đầu, nói ra: "Đúng vậy a, một cặp là đôi vợ chông từ nơi khác tới, tính mở tiệm ăn nhỏ, còn nhà còn lại là một nhãn hiệu ở Lục Thành, ý định mở chi nhánh, cần hai gian phòng thông nhau."
"Ừ, thuê sao rồi?"
"Về phía vợ chồng còn đang thương lượng, chủ yếu là vấn đề giá thuê, ngược lại nhãn hiệu kia hết sức quyết đoán, dựa theo giá bình quân của mấy cửa hàng khác, trực tiếp ký hợp đồng."
Chu Tử Tình chân thành nói.
Liễu Thanh Thanh từ trong phòng bếp đi ra, nói: "Vậy đôi vợ chồng kia người từ đâu tới."
"Người Xuyên Thục."
"Rõ như thế sao?"
"Nghe giọng liền biết."
Lục Dương cười cười, nói ra: "Người Xuyên Thục khá có năng lực, mấy năm gần đây hay ra ngoài kinh doanh..."
Liễu Thanh Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi xem bọn họ có trung thực hay không, nếu là người thành thật, giá cả có thể ưu đãi một chút, dù sao ra ngoài kinh doanh, cũng không phải chuyện dễ dàng...."
"Được, đợi bọn hắn gọi điện cho ta, ta sẽ nói bọn họ chuyện này, ta thấy bọn họ rất thích khu này, có lẽ còn có thể thảo luận thêm." Chu Tử Tình nhìn thoáng qua Lục Dương, nhẹ gật đầu.
Sự tình về phía cửa hàng, Lục Dương một chút hứng thú cũng không có, toàn bộ quyền đền giao cho Liễu Thanh Thanh quyết định, mặc dù nói vị trí bên kia khá tốt, đối diện trung tâm thương mại, lại có nhà trẻ, trường tiểu học, về sau còn quy hoạch thêm tàu điện ngầm, tuyệt đối là vị trí hoàng kim, nhưng đối với Lục Dương mà nói, chút tiền thuê này, quả thật không cần để hắn quan tâm...
Chu Tử Tình nói không sai.
Tầm hơn bốn giờ chiều, đôi vợ chồng kia lại gọi tới, muốn bàn lại giá cả, lần này Chu Tử Tình hơi hạ xuống một tí, thuận lợi đem hợp đồng ký kết.
Điều này làm cho túi Liễu Thanh Thanh, lại nhiều thêm một khoản thu nhập.
Đến tối, Lục Dương cũng không đi đâu, một mực ở nhà chơi đùa với con gái.
Thẳng đến sáng ngày hôm sau.
Nhận được cuộc gọi của Tiền Tiểu Hoa, Lục Dương mới lái xe đến tiệm bán quần áo ở thành Đông.