Bên ngoài Thiên lao, Thái tử đang xuống ngựa, ta đứng tại chỗ đợi hắn.
Vừa rồi nói dối Từ Ý rằng Thái tử đưa nàng ta vào ngục là để giúp ta, chẳng qua chỉ là lời nói dối ta bịa ra để kích động nàng ta, làm sao một người phụ nữ như ta có thể quan trọng hơn triều chính được.
Nhưng nhìn bóng dáng hắn ta đi về phía ta, trong lòng ta bỗng có một tia kỳ vọng.
Lúc xử lý Từ Ý, liệu hắn từng có một chút nào là vì ta không.
"Thần nữ tham kiến Thái tử điện hạ."
"Tam tiểu thư sao lại đến đây?"
Ta cố gắng nhìn ra mục đích chuyến đi này từ gương mặt Cố Minh Phàn nhưng chỉ thấy hắn giống như một tiểu tử ngốc chỉ biết cười ngây ngô.
"Đến thăm Từ Ý một chút, dù sao cũng là tỷ muội một nhà."
Nói xong ta sờ lên mái tóc, giả vờ kinh ngạc.
"Ơ? Trâm của ta không thấy nữa, có lẽ rơi trong Thiên lao rồi."