Trong Thiên lao, ta mang quần áo và bánh ngọt đến thăm Từ Ý.
Chỉ thấy nàng ta ngồi ở góc phòng, quần áo tóc tai không hề lộn xộn, ngoại trừ việc không còn trâm cài tóc, chẳng khác gì khi còn làm tiểu thư trong phủ Tướng quân.
"Ngươi đến đây làm gì? Bây giờ ta ở trong Thiên lao, ngươi hài lòng rồi chứ?"
Từ Ý nhìn thấy ta, vẫn giữ vẻ mặt không hề sợ hãi, như thể hoàn toàn không sợ bị c.h.é.m đầu.
Ta nhận ra điều bất thường, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, đặt hộp thức ăn và quần áo vào trong.
"Ngươi hợp tác với Thái tử điện hạ, hại chính phụ thân và huynh trưởng của mình sao?"
Từ Ý không hề bận tâm, đá văng những thứ ta mang đến, qua song sắt, nàng ta vẫn giữ vẻ mặt khiến ta chán ghét.
"Không chỉ vậy, Thái tử điện hạ đã biết thân phận thật của ngươi, sẽ sớm không cần ngươi nữa!"
"Thế còn ngươi? Ngươi không phải muốn giành lại thân phận Từ Hoan của ngươi sao? Giờ không định lấy lại nữa à?"
Nói đến đây, ánh mắt Từ Ý quả nhiên trở nên đầy sát khí.
Trong giây tiếp theo, nàng ta vươn tay qua song sắt nắm lấy vai ta kéo về phía trước.
Còn ta thuận thế rút một cây trâm vàng trên đầu, ném vào trong ngục.