Cố Minh Phàn đưa ta về phủ Tướng quân, ta cũng không từ chối.
Trong xe ngựa, hai chúng ta nhìn nhau, hắn có điều muốn hỏi, còn chưa kịp mở miệng, ta đã giải đáp thay.
"Ta biết điện hạ đến Thiên lao là để g.i.ế.c Từ Ý... à không, phải nói là Từ Hoan thật sự, chỉ là để cho nàng ta c.h.ế.t một cách yên ổn thì quá hời rồi."
"Nàng dám suy đoán thượng ý, chẳng lẽ không sợ ta ban tội bất kính sao?"
"Chẳng lẽ ta đoán sai? Không phải điện hạ đã thuyết phục Từ Hoan nhận tội danh gian tế, để rồi đánh sập Từ gia, cuối cùng vì giữ bí mật mà đích thân đến lấy mạng nàng ta hay sao?"
"Ta là Thái tử, muốn lấy mạng ai cần gì phải đích thân ra tay?"
"Chẳng lẽ Thái tử điện hạ là vì ta..."
Ta ngơ ngẩn.
Cố Minh Phàn nhìn ta với ánh mắt nghiêm túc, hắn thật sự vì ta mà đến đây.
"Vậy là ngài đã biết tất cả, thân phận thật sự của ta, cả sát tâm của ta đối với Từ Hoan nữa."
Cố Minh Phàn gật đầu.
Hoá ra, ngay từ lần đầu gặp gỡ ở Hành Dương Hầu phủ, hắn đã nhìn thấu ta không phải là một tiểu thư đơn thuần như vẻ bề ngoài, sau đó là lần gặp ở cổng thành, vụ việc của Thiên Đạo, ta liều mình cứu hắn.