Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 213: Công Tử Mặc Nữ Trang




Đám người Ngụy Phong nói hết những gì mình biết cho ba người Tần Nhất. Bọn họ nguyện ý tin tưởng ba người thanh niên này có thể cứu được người nhà mình. Ba người Tần Nhất cũng đồng ý, có thể cứu bọn họ khẳng định sẽ cứu.

Sau khi biết được một vài vị trí cụ thể, ba người Tần Nhất tạm biệt đám người Ngụy Phong trở lại căn nhà bọn họ tạm dừng chân. Sở Mặc Hòa vẫn luôn bám cổng chờ ba người Tần Nhất, nhìn thấy bọn họ trở về, hai con người sáng lên.

"Trước tiến vào rồi nói." Vân Hoán không hề dừng lại lôi kéo Tần Nhất tiến vào phòng khách. Trong phòng, mấy người Lâm Bạch cũng chưa ngủ, đều đang đợi ba người Vân Hoán trở về.

Vân Hoán lôi kéo Tần Nhất ngồi xuống, rót cho Tần Nhất một cốc sữa bò, sau khi đưa cho Tần Nhất mới mở miệng từ từ kể lại tình hình.

Sau khi nghe Vân Hoán nói xong, đám người Lâm Bạch rơi vào trầm mặc. Bọn họ hiển nhiên biết tình cảnh hiện tại của Sở Sở không tốt, bọn họ cần mau chóng cứu Sở Sở ra, thế nhưng bọn họ làm thế nào để trà trộn vào, đó mới là vấn đề.

"Cùng lắm thì, tôi trực tiếp đánh vào." Khuôn mặt trẻ con của Sở Mặc Hòa âm trầm, tản ra lệ khí dọa người.

Lan Hương ngồi trong góc tường không nhịn được run rẩy, thế nhưng trong đôi mắt đẹp kia lại hiện lên vài tia cười trêи nỗi đau của người khác. Mặc dù con tiện nhân Sở Sở kia không chết, nhưng nghe Vân Hoán nói thì cũng biết cô ta trải qua khá thảm, bị người ta chà đạp lăng nhục.

Trong mắt Trương Tuệ tràn đầy hối hận, bà ta không nghĩ tới Sở Sở vậy mà không chết, nhưng lại bị đám người xấu kia bắt đi, đồ đần cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì. Trương Tuệ có chút tự trách, ngày đó mấy người học không nên bỏ Sở Sở lại.

Nghĩ tới đôi mắt Sở Sở cực giống con gái bà kia, Trương Tuệ đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhức.

"Sở Hòa, bình tĩnh. Đám người đó biết khống chế Zombie, chúng ta còn chưa biết số lượng Zombie nhiều hay ít, còn có nơi bọn hắn giấu người, làm sao tìm. Nếu không cẩn thận đánh rắn động cỏ, như vậy càng không dễ bắt được bọn hắn." Lâm Bạch tỉnh táo phân tích tình thế.

Sở Mặc Hòa có chút cáu gắt vò vò đầu, gầm nhẹ: "Vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào? Sở Sở chị ấy, tim chị ấy không tốt, không thể, không thể kéo dài..."



Thanh âm Sở Mặc Hòa có chút nghẹn ngào.

"Cậu đừng vội, lão đại không phải đã nói rồi sao, chúng ta mặc dù không vào được, nhưng phụ nữ thì có thể vào." Lâm Thanh vỗ vỗ vai Sở Mặc Hòa.

Sở Mặc Hòa ngẩn người, lập tức nhíu mày nhìn Lan Hương và Trương Tuệ đang ngồi trong góc phòng: "Hai người bọn họ không được."

Hai người này không có một chút xíu vũ lực nào, nếu để cho bọn họ đi, anh ta còn sợ hai người họ mật báo cho đám súc sinh kia ấy chứ.

Lâm Thanh nhíu mày, nụ cười có chút ý vị thâm trường: "Ai nói là hai người họ."

Sở Mặc Hòa sững sờ, lập tức nhìn theo ánh mắt Lâm Thanh. Dưới ánh trăng sáng nhàn nhạt, làn da thiếu niên óng ánh trắng nõn mịn màng, gương mặt xinh đẹp không thua bất kỳ một nữ sinh nào.

Tần Nhất đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, cô bình tĩnh ɭϊếʍ một vòng cánh môi dính sữa, cái lưỡi đinh hương màu hồng duỗi ra, hoạt bát lại đáng yêu.

Con ngươi Tần Nhất lưu chuyển: "Tôi sao, có thể."

Tần Nhất nhìn thiếu nữ ưu nhã cao quý bên trong gương lớn, nhịn không được nghiêng nghiêng cái đầu. Người trong gương cũng bắt chước theo cô nghiêng nghiêng đầu, động tác có chút ngốc nghếch này khiến thiếu nữ trông hoạt bát đáng yêu hơn.

Tần Nhất vươn tay vuốt ve mép váy, đôi môi hồng hơi nhếch lên. Đã rất lâu rồi cô không mặc quần áo của con gái, không nghĩ tới lần đầu tiên mặc là ở trước mặt tiểu đội Vân Hoán, lại còn dưới tình huống như thế này.

Tóc Tần Nhất có hơi dài, lần làm nhiệm vụ trước trở về vẫn chưa kịp cắt. Cô từ bên trong không gian lục tìm ra được một cái khuyên màu bạc hình hồ điệp. Hồ điệp nho nhỏ giống như muốn giương cánh bay múa. Trêи cánh hồ điệp khảm mấy viên kim cương lấp lánh ánh sáng, ngân liên dài mảnh tinh tế kẹp trêи vành tai trắng nõn tinh xảo của cô, khiến cô càng tăng thêm sự quyến rũ.