Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 214: Kinh Diễm




Trong phòng khách tràn ngập không khí quỷ dị.

Đỗ Nguyên đang ngồi một góc trêи ghế sô pha nhét dâu tây vào mồm ăn ngon lành, mắt nhìn Trần Triệt bên cạnh đang lười biếng dựa vào ghế sô pha, lại nhìn lão đại trầm mặc phía đối diện, anh chàng gãi đầu một cái, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Cộc cộc, phía cầu thang truyền đến tiếng vang, ánh mắt của mọi người không tự chủ được quay lại nhìn.

Đợi khi trông thấy thiếu nữ đang chậm rãi đi tới, trong mắt cả đám đều tràn đầy kinh diễm.

Hàng lông mày lá liễu lả lướt như dãy núi xa, mắt phượng mỹ lệ khiến người nhìn vào nó như muốn hồn xiêu phách lạc, sống mũi cao thẳng tinh tế, da trắng như tuyết, cánh môi tiên diễm như hồng mai điểm xuyết bên trong tuyết trắng, cao ngạo mà yêu dã, giống như một tiên tử bước ra từ trong tranh gấm tới nhân gian.

Cao quý lãnh diễm, ngân liên tinh xảo lại vì cô mà làm tăng thêm chút quyến rũ.

Vừa giống như Tiên tử, lại vừa giống như Yêu Cơ tuyệt thế câu hồn đoạt phách người.

"Nhất, Nhất Nhất?" Lâm Thanh có chút không dám tin lên tiếng hỏi.

Tần Nhất cười yếu ớt, mắt phượng thanh lãnh tùy ý đột nhiên long lanh hẳn lên, mang theo ý vị câu người: "Ừm, làm sao, Hồ Ly không nhận ra tôi sao?"

Lâm Thanh nuốt một ngụm nước bọt, như thế này làm sao mà nhận ra được! Đây quả thực như hai người khác nhau! Ai có thể nghĩ tới một khắc trước vẫn là thiếu niên lạnh lùng, đột nhiên đùng một cái đã biến thành mỹ nhân mị hoặc lòng người chứ?

Lâm Thanh đột nhiên kêu rêи lên tiếng, anh ta có chút oán trách trừng với Tần Nhất: "Nhất Nhất, bộ dáng cậu thế này thì bảo Hồ Ly tôi đây làm sao tìm được bạn gái giờ."

Kinh diễm dưới đáy mắt Lâm Bạch tản đi, dáng vẻ vẫn nho nhã như cũ: "Đúng vậy, thấy qua dáng vẻ Nhất Nhất mặc nữ trang, đoán chừng ngày sau tất cả nữ sinh đều không lọt nổi vào mắt."

Bị Lâm Bạch và Lâm Thanh trêu đùa mấy câu, không khí quỷ dị trong phòng khách rốt cuộc tản đi.

Đôi mắt đào đạm mạc của Vân Hoán hoa lần đầu tiên xuất hiện vết nứt, nhìn thiếu nữ khẽ nở nụ cười duyên trước mắt, anh có thể cảm nhận được trái tim mình rung động một lần nữa.



Anh biết Thất Thất lớn lên rất xinh đẹp, loại xinh đẹp đó không hề thua bất kỳ nữ sinh nào, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Thất Thất mặc nữ trang sẽ đẹp như thế, giống như giữa thiên địa chỉ còn sót lại tiếng cười vui vẻ của một mình cô.

Vân Hoán cố gắng ổn định lại tâm trạng đang xao động của bản thân, đại khái là do anh chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của Tần Nhất, cho nên có chút khó chịu mà thôi. (@@)

Vân Hoán đi qua, nhìn thấy mái tóc ngắn được túm gọn buộc lại phía sau, xoa đầu Tần Nhất hỏi: "Sao không đội tóc giả?"

"Tóc giả quá nặng, đến lúc đó không tiện hành động." Cô không thích đội tóc giả, dễ dàng bị vạch trần, hơn nữa đến lúc hành động chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Tần Nhất mặc nữ trang quá mức kinh diễm, cho dù là Trần Triệt gặp qua đủ loại hình mỹ nữ cũng không khỏi sửng sốt. Không phải không có người đẹp có thể so sánh với Tần Nhất, chỉ là trêи người Tần Nhất có chút ý vị mâu thuẫn, càng thêm hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Che giấu rung động dưới đáy mắt, Trần Triệt lại cười hì hì xán đến, anh ta đánh giá Tần Nhất từ trêи xuống dưới một cách khoa trương, vô cùng vô lại: "Chậc chậc chậc, tiểu gia hỏa, cậu mặc nữ trang đúng là đủ kinh diễm quần hùng nha, thật sự so với nữ sinh còn nữ sinh hơn."

Một câu cuối cùng, Trần Triệt ghé lại gần lỗ tai Tần Nhất nói, hơi thở nóng rực phả lên vành tai tinh xảo của Tần Nhất, khiến đôi lông mày thanh tú nhíu lại.

Mặt mũi Tần Nhất lạnh lùng, quay người đi đến bên người Vân Hoán: "Triệt gia vẫn chưa từ bỏ ý định đánh chủ ý lên người tôi ư? Tôi nói rồi, tôi không phải đồng tính, Triệt gia vẫn nên đi tìm người khác thì hơn."

Tần Nhất vừa nói xong, mấy người Lâm Bạch tỏ ra rất ngạc nhiên. Ý của Nhất Nhất là gì, Triệt gia là đồng tính? Trời ạ, bọn họ đã biết được chuyện bí mật ghê gớm gì đây?

Khó trách, khó trách Triệt gia lớn như thế rồi vẫn còn làm nũng với lão đại, còn muốn lão đại cùng ngủ với anh ta.

Lập tức, Trần Triệt phát hiện ánh mắt mấy người Lâm Bạch nhìn anh ta có chút cổ quái.

Anh ta cắn răng nghiến lợi nhìn Tần Nhất đang trốn sau lưng Vân Hoán, vật nhỏ này, thật sự là tính tình lớn.

Thế nhưng vừa nghĩ tới mùi hương tươi mát nhàn nhạt mới lướt qua chóp mũi kia, Trần Triệt lại khẽ hoảng hốt.

Trần Triệt hoàn toàn không biết, dáng vẻ hiện giờ của mình rơi vào trong mắt người khác lại càng thêm xác nhận độ chân thật cho lời Tần Nhất nói.