Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 212: Nguyên Nhân




Ngụy Phong kinh ngạc nhìn Trần Triệt ngưng tụ ra mũi tên, trong lòng thoáng qua tia mừng rỡ. Một người đàn ông trung niên khác mặc quần áo màu lam đứng ở phía sau Ngụy Phong không nhịn được kéo tay Ngụy Phong.

"Phong ca, hay là nói cho bọn họ đi, bọn họ sở hữu dị năng, nói không chừng có thể giúp chúng ta."

Ngụy Phong thở dài thật sâu, sau đó nói với ba người Tần Nhất: "Thôi được, đã như vậy tôi sẽ nói cho các cậu biết. Tôi tên Ngụy Phong, ba người trẻ tuổi, mời ngồi."

Ba người Tần Nhất liếc mắt nhìn nhau mấy cái, sau đó ngồi xuống.

Ngụy Phong ngồi đối diện ba người Tần Nhất, hít một hơi sâu, chậm rãi nói ra: "Chỗ chúng tôi là một thôn nhỏ, phía sau thôn là rừng núi nguyên sinh. Sau khi tận thế buông xuống, một nửa người trong thôn bị biến thành Zombie, những người may mắn trốn thoát còn lại đều tụ tập ở chỗ này chờ chính phủ cứu viện. Lúc đầu bằng vào lương thực chúng tôi tích trữ có thể chống đỡ rất lâu. Ai ngờ hai tháng trước, có một đám người tiến vào trong thôn chúng tôi, bọn hắn thế nhưng có thể điều khiển Zombie."

Nói tới đây, Ngụy Phong hơi có chút run rẩy, rõ ràng là đang nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ: "Đám người đó...đám người đó lợi dụng Zombie tàn sát nhóm thôn dân chúng tôi! Một nửa số người may mắn trốn ra được, ngoại trừ phụ nữ bị bọn hắn bắt đi, những người còn lại đều đã chết. Còn mấy người chúng tôi thì đúng lúc đó đi ra ngoài xem xét tình huống, xem chính phủ khi nào mới tới cứu viện, vì vậy may mắn tránh được một kiếp. Sau đó đám người đó liền cắm rễ ở bên trong núi phía sau thôn, bắt đầu khống chế Zombie đối phó với những người may mắn sống sót đi ngang qua thôn. Giết bọn họ, cướp đoạt vật tư của bọn họ, về phần phụ nữ..."

Ngụy Phong nhẹ nhàng nhìn lướt qua ba người Vân Hoán: "Về phần phụ nữ...thì bị bọn hắn bắt về."

Ngụy Phong không nói bắt về làm gì, nhưng ba người Vân Hoán đều là người đã thành tinh, sao có thể không đoán được, đơn giản chính là biến thành công cụ tiết ɖu͙ƈ.

Ánh mắt Vân Hoán có chút lạnh, khí lạnh trêи người tỏa ra: "Tiếp tục."

Ngụy Phong cảm thấy lành lạnh, hơi co rụt cổ, trong lòng khẽ lẩm bẩm, sao đột nhiên trong phòng lại lạnh thế nhỉ?

Ngụy Phong nói tiếp: "Mấy người chúng tôi không rời đi mà lưu lại ở chỗ này là vì nhắc nhở những người may mắn sống sót đi ngang qua đây, để bọn họ nhanh chóng rời khỏi, thuận tiện nhờ bọn họ đem chuyện nơi này nói cho cao tầng ở căn cứ biết, xin bọn họ phái quân đội tới trợ giúp chúng tôi cứu người nhà ra."

Trong lòng Tần Nhất cười lạnh, đối với cách làm chờ đợi quân cứu viện của mấy người Ngụy Phong hoàn toàn không tán thành. Người ở cao tầng làm sao có thể vì chút việc nhỏ này mà phái quân đội tới chứ? Hơn nữa, trong mắt phượng xinh đẹp lướt qua tia sáng lạnh, một vài người cao tầng thậm chí còn mời những người này về, chỉ vì bọn hắn là dị năng.



Đầu ngón tay Vân Hoán gõ nhè nhẹ: "Chú nói bọn hắn sẽ đến cướp đoạt đồ của người may mắn sống sót đi ngang qua?"

Ngụy Phong gật đầu.

Sau khi hiểu rõ sự tình, Trần Triệt lại biếng nhác ngả lưng dựa vào ghế: "A Hoán, cậu muốn dụ bọn hắn đến ăn cướp?"

Ngụy Phong nghe xong, xua tay liên tục: "Không được không được, chuyện này không thể được! Bọn hắn mỗi lần chỉ có mấy người tới, còn đâu đều ở lại trong núi, với lại vị trí của bọn hắn chúng tôi cũng không biết. Núi phía sau quá lớn, căn bản không biết bọn hắn giấu người ở nơi nào."

Trần Triệt thu hồi sự đùa cợt trêи mặt: "Cái này thật sự có chút khó làm, A Hoán."

Ánh mắt Vân Hoán nặng nề: "Cũng không nhất định, không phải nói phụ nữ có thể tiến vào sao?"

Trêи mặt Trần Triệt lộ ra kinh ngạc, lập tức hiểu rõ nhẹ gật đầu.

Ngụy Phong thấy Vân Hoán có chủ ý, đột nhiên hướng Vân Hoán quỳ xuống: "Người trẻ tuổi, chúng tôi muốn xin các cậu cứu lấy người nhà chúng tôi."

Mấy người đàn ông bên cạnh cũng phịch phịch quỳ xuống, thành khẩn tha thiết nhìn ba người Vân Hoán.

Vợ con và con gái bọn họ đều ở trong tay đám súc sinh kia, bọn họ chỉ hận bản thân mình không có năng lực để cứu người thân ra.

Trần Triệt đứng lên, đỡ Ngụy Phong dậy, anh khó có được lúc trịnh trọng nói: "Nếu như có thể, chúng tôi nhất định sẽ tận sức."