Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 204: Triệt Gia Đội Nón Xanh




"Ha." Vân Hoán cười nhẹ, khuôn mặt tuấn tú vân đạm phong kinh không chút nào thua kém Trần Triệt. Đôi mắt đào hoa đa tình một mảnh đạm mạc, tựa như không có bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì có thể lọt vào mắt của anh: "Hóa ra Triệt gia cũng biết."

"Ha ha." Trần Triệt không ưa nhất chính là bộ dáng vô ɖu͙ƈ vô cầu của Vân Hoán, anh ta đem khuôn mặt tuấn tú của mình nhích tới gần Vân Hoán: "Không phải chỉ tách cậu và tiểu gia hỏa kia ra thôi sao, cần phải bày ra khuôn mặt thối với anh à? Tốt xấu gì anh cậu cũng là người nhìn cậu lớn lên. Làm sao, hiện tại một tên tiểu gia hỏa đã khiến cậu thay lòng rồi? Đúng thật là vô tình mà."

Trần Triệt ai oán trừng Vân Hoán, trông không khác mấy mấy oán phụ khuê phòng.

Khóe miệng Vân Hoán nhịn không được giật giật, sau đó có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua Trần Triệt.

Thấy Vân Hoán không nói lời nào, Trần Triệt lại chỉ chỉ đậu đỏ trêи khuôn mặt tuấn tú của mình: "Cậu nhìn xem, đây là chuyện tốt do tiểu gia hỏa kia làm, phấn ngứa của Đồng Tế Đường, đủ ác. Nếu khuôn mặt này của gia mà bị hủy thì phải làm sao bây giờ?"

Vân Hoán nhìn lướt qua đậu đỏ trêи khuôn mặt tuấn tú của Trần Triệt, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều, khóe miệng như có như không cong lên: "Em trai trong nhà có chút tinh nghịch, mong Triệt gia đừng trách."

Trần Triệt nghẹn, nhìn thấy sự vui vẻ cùng tự hào dưới đáy mắt Vân Hoán, nhịn không được kêu rêи trong lòng. Con hàng này có tính đệ khống, không có tính huynh khống, uổng phí anh ta đối xử tốt với con hàng này như vậy.

Trần Triệt bất mãn hừ hừ, một lần nữa nằm xuống, chắp hai tay ra sau ót, trong giọng nói có phần cười trêи nỗi đau của người khác: "A Hoán, cậu biết không, Tần Kiều Kiều vậy mà muốn giải trừ hôn ước với gia, hiện tại còn đang cùng chú Tần huyên náo tối mặt tối mày."

Người cao tầng của căn cứ đều biết Tần Kiều Kiều là vị hôn thê của anh ta, thế nhưng trong căn cứ không biết tại sao lại truyền ra anh ta bị đội nón xanh, nói Tần Kiều Kiều sớm đã cùng người khác tốt hơn ở chung một chỗ. Thật khéo, Tần Kiều Kiều lúc này cũng chủ động muốn cùng anh ta giải trừ hôn ước, đây chính là điều anh ta cầu còn không được.

Vân Hoán nhìn lướt qua Trần Triệt: "Triệt gia bị đội nón xanh tựa hồ trông thật vui vẻ ha. Người đó anh cũng biết đấy, chính là bạn thân của anh, Trịnh Trọng."



Vân Hoán câu lên một nụ cười trào phúng, bên trong đôi mắt đào hoa lãnh đạm lóe lên từng tia sáng lạnh.

Trong mắt Trần Triệt còn đang hả hê cười trêи nỗi đau của người khác, nghe vậy lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Anh ta ngồi thẳng người lên, con ngươi nguy hiểm híp lại, ngữ khí có chút lạnh, nhưng không phải nhằm vào Vân Hoán: "Cậu nói người đội nón xanh cho gia chính là A Trọng?"

Vân Hoán cười nhạt: "Không tin? Là tận mắt tôi nhìn thấy, ngay trong lần làm nhiệm vụ lần trước của đội. Người bạn thân kia của anh không kịp chờ đợi liền ngủ với vị hôn thê của anh. Làm sao, cảm giác đội nón xanh như thế nào? Hửm, Triệt gia?"

Trần Triệt nhìn thấy trào phúng dưới đáy mắt Vân Hoán, cơn giận dữ trong lòng đã sớm tản đi, anh ta thở dài: "A Hoán, chuyện năm đó cậu còn trách anh sao?"

Vân Hoán cụp mắt xuống, vài giây sau mới ngẩng đầu lên, châm chọc trong mắt đã biến mất như chưa từng xuất hiện qua, tựa như hết thảy đều là ảo giác của Trần Triệt: "Anh suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà tôi đã nói qua, anh có thể bảo vệ anh ta nhất thời, nhưng không thể bảo vệ anh ta một đời, chỉ cần tôi tìm được cơ hội, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta."

Trần Triệt biết sự kiện đó là nỗi đau cả đời của Vân Hoán, vĩnh viễn cậu ấy sẽ không quên. Thôi, tất cả để thuận theo ý trời đi.

"Anh đã biết, từ nay về sau anh sẽ không ngăn cản cậu. Chỉ là cậu phải cẩn thận một chút, dù sao Trịnh gia cũng không dễ chọc, đặc biệt là vị bất công kia nhà cậu, ông ta sẽ không giúp đỡ cậu."

Vân Hoán cười nhạt một tiếng, trong đôi mắt đào hoa là một mảnh tĩnh mịch: "Hừ, tôi chưa từng trông cậy vào qua ông ta. Những năm qua, thành tựu của tôi là do tự mình liều mạng đánh đổi lấy, cùng ông ta hay cùng Vân gia, hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào."

Trần Triệt lại biếng nhác nằm xuống: "Anh biết, chỉ là nhắc nhở cậu một chút mà thôi. Nhưng Trịnh Trọng cũng coi như giúp gia một việc lớn, cậu ta muốn Tần Kiều Kiều thì gia cho thôi, dù sao gia cũng không thèm."