Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 203: Nghi Thức Truyền Thừa




Trêи xe, Tần Nhất ôm Tiểu Lam còn đang ngủ. Cô đối với truyền thống của tiểu đội Vân Hoán có chút hiếu kỳ, thế là cô liếc mắt hỏi Lâm Bạch: "Đại Bạch, cái truyền thống trong đội kia là gì vậy?"

Lâm Bạch ôn nhuận cười một tiếng: "Cái này thay vì nói là truyền thống, không bằng nói là một loại nghi thức, nghi thức hoan nghênh người anh em mới, Nhất Nhất. Kỳ thật đội chúng ta vốn không gọi là tiểu đội Vân Hoán, nói đến có khả năng cậu cũng không biết, sáu người chúng ta thật ra là người lãnh đạo của Thí Thần các. Cái nghi thức này là từ Thí Thần các truyền thừa xuống, muốn trở thành thành viên mới của đội, nhất định phải được toàn bộ thành viên công nhận. Nếu lần này cậu không đi, Sở Sở không công nhận cậu, cậu sẽ không phải là thành viên của tiểu đội."

Lâm Bạch cũng cảm thấy nghi thức này tồn tại có khuyết điểm, ví dụ như lần này, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt dị năng của Tần Nhất hồi phục, bọn họ thật sẽ lâm vào thế lưỡng nan.

Thí Thần các, quả thật Tần Nhất chưa từng nghe qua. Đời trước cô chỉ là người bình thường, thế giới và trọng tâm của cô chỉ xoay chuyển vây quanh Tần Kiều Kiều, thấy nhưng nghe cái tên này và sát khí nhàn nhạt quanh thân đám người Vân Hoán, cô cũng có thể đoán được mấy phần.

Lâm Bạch do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với Tần Nhất: "Nhất Nhất, cậu cũng đừng trách Sở Hòa, cậu ấy với Sở Sở từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau. Cậu là con riêng, kỳ thật hai người bọn họ cũng thế, cho nên bọn họ từ nhỏ đã bị người bắt nạt, nhưng Sở Sở vẫn luôn bảo vệ tốt Sở Hòa. Về sau, mẹ bọn họ qua đời, lão Đại liền thu lưu bọn họ, Sở Sở là người thân duy nhất của Sở Hòa trêи đời này."

Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Tôi biết, tôi không trách anh ta."

Tần Nhất quả thực không có trách Sở Mặc Hòa, cô không phải Thánh Mẫu, mà đây là nhân chi thường tình. Nếu như muốn cô ở giữa chọn bà ngoài hoặc tiểu đội Vân Hoán, cô chắc chắn sẽ chọn bà ngoại.

Cô quả thật có chút cô đơn, nhưng những điều này đều nằm trong dự liệu. Chỉ là không biết ngày sau, khi cô thật sự cùng Sở Sở đối đầu, lựa chọn của Sở Mặc Hòa...

Đi một bước tính một bước, nếu thật sự có một ngày như vậy, cô có thể rời tiểu đội Vân Hoán. Bằng thân thủ của cô hiện tại, kỳ thật một người cũng có thể sinh tồn được bên trong tận thế.

Đây rõ ràng không phải vấn đề hay, Tần Nhất vuốt ve đầu Tiểu Lam, ánh mắt liếc qua chiếc xe đằng sau, ngữ khí nhàn nhạt: "Trần Triệt sao cũng đi chung?"



Đối với Triệt gia, một trong Tứ thiếu của Kinh Đô, cô có chút không thích. Xem ra thuốc lần trước hạ vẫn là ít, bằng không người này cũng sẽ không da mặt dày theo tới.

Không sai, lần trước Tần Nhất cố ý mời Triệt gia thưởng thức một chút mùi vị của phấn ngứa Đồng Tế Đường có danh tiếng lâu năm.

Lâm Bạch cười cười, ánh mắt có chút tĩnh mịch: "Triệt gia nói là nhớ Sở Sở, cho nên cũng muốn đi theo. Nhưng không biết có phải ăn sai thứ gì hay không, Triệt gia giống như bị dị ứng, trêи mặt tất cả đều là đậu đỏ. Hôm nay đã tiêu tan không ít, cho nên mới theo tới."

Tần Nhất cười một tiếng, khóe miệng hơi cong lên, ý cười xấu xa trong mắt phượng chợt lóe lên: "Ai biết được."

Trần Triệt biếng nhác ngồi ườn ra trêи ghế, tư thế không chút nào làm giảm đi sự điển trai của Triệt gia. Ngũ quan đẹp như được điêu khắc, có cạnh có góc, vô cùng tuấn mỹ. Bề ngoài thoạt nhìn phóng đãng không câu nệ, nhưng bá khí quanh thân lại không tự giác phát ra, cao cao tại thượng, tựa như đế vương trời sinh. Một đầu đen tóc nhánh, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ với độ dày vừa phải, lúc này khóe môi cong lên một nụ cười tươi khiến người nhìn có chút lóa mắt.

Chỉ là nếu như bên trêи mặt không có những nốt đậu đỏ thì càng tốt hơn.

"Ai ya, thật là nhàm chán. Anh nói này A Hoán, em không muốn nhìn thấy anh như vậy sao? Dọc đường cứ trưng ra một khuôn mặt thối."

Trần Triệt vô cùng hứng thú nhìn khuôn mặt vẫn luôn đen thui, không ngừng phóng ra hơi lạnh từ sau khi lên xe của Vân Hoán.

Có cần phải thế không? Không phải chỉ là cưỡng ép kéo cậu ta tới ngồi chung xe với anh ta thôi sao, có cần cả đoạn đường đều không cho anh ta sắc mặt tốt như vậy không?