Chương 48: Phương Tuệ Là Đệ Nhất Cực Phẩm
Nguyễn Hạ còn không biết huynh đệ kết nghĩa đang nghi ngờ về tính hướng của hắn. Hắn nói với Tề Lâm:
“Kêu người của cậu trả lại vật tư cho chúng tôi.”
Tề Lâm nhìn hắn rồi nhìn xoay lại nhìn Phương đại tiểu thư đang trốn sau lưng mình.
“Cô trả đồ cho họ.”
“Tôi không có gì để trả. Cái gì cần chia đều đã chia rồi”
Phương Tuệ không cam lòng. Ả mang theo vài thuộc hạ dưới trướng của Tề Lâm cùng nhóm Tiểu Ngô giải quyết zoombie trong một cửa hàng lớn ở Trấn Nguyệt Đầu. Cho dù nhóm Tiểu Ngô đến trước, ra sức nhiều hơn một chút nhưng ả cũng dụng tâm lương khổ. Thu thập phần lớn vật tư bên trong thì có gì sai. Một đám đàn ông mà bụng dạ còn hẹp hòi hơn phụ nữ.
Nguyễn Hạ tức quá hóa cười.
“Con mẹ nó. Cô lấy hết thực phẩm đông lạnh và những thứ ép chân không. Chỉ cho chúng tôi giấy vệ sinh, mì gói với ít đồ linh tinh khác. Vậy mà là chia đủ rồi?”
“Sao lại không đủ. Mặc dù người của anh g·iết zoombie nhiều hơn nhưng tôi là người vào cửa hàng trước. Theo lý, tôi không cần phải chia bất cứ thứ gì cho các anh. Nếu không phải Tề chỉ huy tốt bụng, thì ngay cả một gói mì tôi cũng không bố thí ra ngoài. Mèo chê mỡ. Tôi khinh a!”
Ha ha… chuyện càng lúc càng vui rồi. Phương Tuệ là dị năng giả không gian, là kho trữ hàng di động của đám người đến từ căn cứ thành phố E. Ả giấu đồ riêng, trừ khi tự nguyện, nếu không, sẽ chẳng có ai đoạt được.
Nguyễn Hạ tức giận đến run chân.
Tề Lâm dù không nói lời nào nhưng nội tâm của hắn hiện tại cũng thập phần bất đắc dĩ. Phương Đại Tiểu Thư này… đúng là, bất cứ nơi nào cũng có thể trở thành đại minh tinh được vạn chúng chú mục. Không biết nên khen ả là gan dạ, dũng cảm. Hay phải chê ả ngu ngốc, não tàn.
Không khí giương cung bạt kiếm nên không ai để ý một tia sáng màu vàng từ tay áo của Kha Hùng bay ra, lượn một vòng xung quanh Phương Tuệ rồi trở lại.
Kha Hùng xuống xe, đứng bên cạnh Nguyễn Hạ.
“Nguyễn đại ca. Nếu Phương đại tiểu thư đã muốn nuốt riêng, chúng ta cũng không cần giành đồ với họ. Mọi người đã chuẩn bị tốt cơm tối. Về thôi!”
“Nhưng vật tư…”
“Đi thôi. Cần gì phải t·ranh c·hấp với thứ đàn bà không lên được mặt bàn”
“Đàn bà không lên được mặt bàn...”
“Đủ”
Phương Tuệ rít lên nhưng lại bị Tề Lâm cắt ngang.
“Cô giao ra một nửa vật tư trong cửa hàng cho họ. Nếu không cũng không cần đi theo tôi. Cô không cần mặt mũi nhưng tôi vẫn cần.”
“Tôi....”
Phương Tuệ không thể tin nhìn Tề Lâm. Nhưng lúc này, Tề Lâm đã hạ lệnh cho thuộc hạ của hắn ai về vị trí nấy, không thèm nhìn ả thêm một lần nào.
Phương Tuệ nghiến răng nghiếng lợi, moi một đống lớn mì tôm, bánh kẹo cùng những thứ linh tinh khác từ không gian quăng ra mặt đất.
Kha Hùng cười cười, phất tay thu lại đồ rồi lôi kéo Nguyễn Hạ lên xe. Chiếc Hummer nhanh chóng lao đi, phun lại cho Phương đại tiểu thư một mặt đầy bụi bặm.
Trên xe. Nguyễn Hạ bắt đầu phát bạo.
“Đậu xanh rau má. Con ả khốn nạn đó rõ ràng là bố thí. Chúng ta không phải ăn mày, không cần những thứ vật tư này”
“Anh không cần nhưng lính của anh cần. Đây là công sức của họ”
Kha Hùng cười cười. Với hắn, một chút xíu vật tư này còn không thể nói là chín trâu mất một sợi lông. Nhưng ả nào đó cần phải dạy dỗ.
Nguyễn Hạ bình tĩnh lại, nhớ tới chuyện đang nói dở ở tòa lầu tạm sử dụng làm căn cứ chỉ huy. Hắn nói:
“Chuyện tinh hạch của zoombie là thế nào?”
Kha Hùng lấy ra vài viên tinh hạch của zoombie cấp 1 và cấp 2 giao cho hắn.
“Thứ tốt. Hấp thụ nó có thể khiến dị năng giả tiến cấp...”
Đoạn đường trở lại tòa lầu tầm mười lăm phút, đủ thời gian cho Kha Hùng mang những điều cần lưu ý về việc sử dụng tinh hạch nói ra.
Trước mạt thế, Kha Hùng từng nói với Nguyễn Hạ về “điềm báo trong mộng” nhưng có một số chuyện hắn còn giữ lại. Một trong số đó chính là tác dụng của tinh hạch. Không phải vì không tin tưởng Nguyễn Hạ. Đơn giản là hắn không tin tưởng những người bên cạnh Nguyễn Hạ. Lòng người khó dò.
Nguyễn Hạ theo hướng dẫn của Kha Hùng, nắm vài viên tinh hạch cấp một trong lòng bàn tay. Tinh hạch nhanh chóng hóa thành một làn khói, thẩm thấu theo lỗ chân lông rồi biến mất. Liền lúc đó, hắn cảm nhận được một hồi dao động của dị năng trong cơ thể.
“Thần kỳ thật.”
“Anh đã là dị năng giả cấp một đỉnh cao. Chỉ cần hấp thụ thêm vài viên như thế này nhất định sẽ đột phá. Lúc đó phải là tinh hạch cấp hai với anh mới có hiệu quả”
Nghe Kha Hùng nói, trong mắt Nguyễn Hạ sáng lên hai ngọn lửa. Hắn lớn tiếng cười.
“Tốt. Lần này lại phải cảm ơn cậu”
“Chúng ta về trước. Đêm nay dẫn anh ra ngoài gom tinh hạch” - Kha Hùng thay Nguyễn Hạ quyết định.
Sau bữa tối.
Hai người đàn ông bí mật rời khỏi tòa lầu lớn giữa trung tâm của Nguyệt Đầu Trấn. Đầu tiên là họ đi đến chỗ cửa hàng mà nhóm người Ngô Tiểu Bảo và Phương Tuệ đụng độ, moi hết tinh hạch trong đầu đám zoombie b·ị c·hém g·iết. Sau đó chuyển sang mục tiêu tiếp theo.
Có Kha Hùng hỗ trợ. Nguyễn Hạ vô cùng an tâm. Hai người bọn họ lao và đàn zoombie. Một người tìm kiếm, xử lý mấy con biến dị cấp cao. Một người tranh thủ giải quyết đám lâu la bên cạnh.
Bận rộn vài giờ đồng hồ cũng moi móc được hơn hai trăm viên tinh hạch cấp một và hai mươi mấy viên tinh hạch cấp hai.
Nguyễn Hạ nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của siêu cấp mỹ nam nào đó thì không thèm khách sáo. Hắn nhét hết “thành quả lao động” vào túi của mình. Miệng cứ ngoác ra cười, không ngậm lại được.
Đêm đó, Kha Hùng bảo vệ Nguyễn Hạ một đường tiếp cấp. Lúc trời gần sáng, quay trở lại tòa lầu lớn thì dị năng hệ băng của Boss Nguyễn đã lên tới đỉnh chóp của cấp hai.
Hôm sau
Nguyễn Hạ và các thuộc hạ của hắn tiếp tục đi lục soát Nguyệt Đầu Trấn. Kha Hùng thì dẫn theo Tiểu An cùng đồng bọn ra ngoài tiêu thực. Lúc “diễu hành” ngang qua “căn cứ” của Tề Lâm. Cả đám lại nhìn thấy Phương Tuệ mắng chửi mấy quân nhân đi cùng ả.
Bữa cơm sáng của bọn họ không có thịt, không có thực phẩm đông lạnh mà đêm qua Phương Tuệ lấy được từ cửa hàng. Đám quân nhân đến từ căn cứ thành phố E dĩ nhiên không nhẫn nhịn. Bọn họ chất vấn lại khiến cho Phương Tuệ nổi điên.
Phương Tuệ mặt ngoài hung dữ nhưng trong lòng cũng rất khó chịu. Tự dưng thực phẩm mà ả cất giữ trong không gian thiếu mất một phần lớn. Ả cũng đâu thể giải thích với ai.
Đi bên cạnh Lão Hắc, Ngô Hưng phun ra một bãi nước bọt.
“Cha sanh mẹ đẻ tới giờ, chưa thấy người nào “điên” như vậy”
“Cái này điển hình cho “ngực to não phẳng”. Loại người này tồn tại là cống hiến vĩ đại nhất cho lịch sử phát triển của đám zoombie”
“Tề Lâm cũng rất đáng thương”
Bởi vì họ cố ý cho nên bao nhiêu con chữ đều lọt hết vào tai của Phương Tuệ. Ả lồng lên:
“Ngô Hưng, Từ Lỗi. Hai người nói gì? Có ngon lặp lại lần nữa cho bổn tiểu thư.”
Ngô Hưng ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn người bên cạnh:
“Hình như tôi nghe thấy tiếng chó sủa?”
“Đúng. Hơn nữa. Còn là chó cái”
Bọn họ kẻ tung người hứng. Khiến cho sắc mặt Phương Tuệ càng lúc càng kém đến cực điểm. Ả đang định phản kích thì trước mắt đã thấy xuất hiện một loạt các thanh kim loại hình tia chớp vù vù bay đến, cắm phặp vào mặt đất xung quanh thành một vòng tròn, vây ả vào bên trong.
Phương Tuệ giật bắn cả người. Ả run rẩy hướng đám huynh đệ Tề Lâm ngồi một bên h·út t·huốc tố cáo.
“Tề chỉ huy, bọn họ khinh người quá đáng”
Tề Lâm nhìn ả bằng nửa con mắt. Vẻ mặt hắn có chút vân đạm phong khinh nhưng lời nói thốt ra lại hoàn toàn không che giấu sát khí.
“Cô nên cảm ơn hai người đó. Nếu họ ra tay trễ thêm một giây nữa. Đích thân tôi sẽ tiễn cô xuống địa ngục”
“Tề chỉ huy…. Anh…”
Đáng tiếc. Tề Lâm không còn một câu dư thừa nào để nói với ả. Hắn chầm chầm đi đến trước mặt Kha Hùng, chìa tay ra, phong độ lên tiếng.
“Tôi là Tề Lâm – Thiếu Tá q·uân đ·ội của căn cứ thành phố E”
“Kha Hùng”
Vị ảnh đế nào đó cũng chìa tay ra. Tự giới thiệu bản thân bằng hai từ cực kỳ đơn giản. Sau đó, hắn lại nghe Tề Lâm mời chào.
“Có hứng thú gia nhập căn cứ của chúng tôi không?”
“Cám ơn ý tốt của cậu. Bản thân tôi trước giờ tự do quen rồi. Gia nhập căn cứ, người đông, lắm việc, rất khó để tránh khỏi tiểu nhân q·uấy n·hiễu.”
Ha ha… Câu này ám chỉ quá rõ ràng. Ngoại trừ Trần Tiểu An lịch sự không tỏ ý kiến. Mấy người khác đều nhếch miệng cười.
......... to be continued ............................