Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Mạt Thế, Boss Muốn Từ Từ Thu Lãi

Chương 47: Không Phải Người




Chương 47: Không Phải Người

Tốc độ của con zoombie đang chiến đấu với Kha Hùng nhanh đến khó tin. Thân ảnh của nó liên hồi chớp động tránh thoát được đại đao. Mấy đầu ngón tay nhọn hoắc luôn tìm mọi cách tập kích vào yết hầu của hắn.

“Là zoombie cấp ba” - Vài quân nhân sau lưng Nguyễn Hạ kinh hãi thốt lên.

“Không thể nói là zoombie cấp ba. Với tốc độ và trí tuệ của nó, có thể là cấp bốn. Thứ điều khiển đám quái vật t·ấn c·ông chúng ta chắc không ai ngoài con hàng này”.

Nguyễn Hạ nhíu mày đánh giá. Sự xuất hiện của con zoombie biến dị cấp bốn làm hắn vô cùng chấn động. Nhưng mà, ấn tượng nhất, phải là thân thủ của người đàn ông đang giao chiến với nó.

Mới đầu, mọi người còn thấy rõ thân ảnh của Kha Hùng. Nhưng càng về sau, bóng dáng của hắn càng mờ nhạt. Cuối cùng, cả bọn chỉ nghe được một tiếng hét lớn vang lên. Huyết Chiến Đao hóa thành một vòng cung đỏ rực, chém mạnh xuống đầu lâu của con zoombie. Cơn ác mộng của ba mươi quân nhân chỗ này hoàn toàn bị tiêu diệt.

“Quá khủng bố”

“Quái vật”

“Yêu nghiệt”

“Không phải người”

Nguyễn Hạ nghe đám thuộc hạ nhao nhao lên, chỉ có thể lắc đầu cười. Huynh đệ của hắn đích thật không phải người. Nếu không cũng đã chẳng thể mang con zoombie cấp bốn ra nhẹ nhàng giải quyết như vậy.

Kha Hùng moi viên tinh hạch màu đỏ trong đầu lâu của zoombie biến dị bỏ vào túi. Hắn cũng không vội qua đoàn tụ với Nguyễn Hạ mà xách theo Huyết Chiến Đao đi săn lùng mấy con zoombie biến dị khác.

Đám zoombie đuổi theo bọn Nguyễn Hạ từ phân xưởng gần nhà kho không bị zoombie cấp cao khống chế, trận tuyến từ sớm đã r·ối l·oạn. Hiện tại chúng chỉ chiến đấu bằng bản năng.

Trần Tiểu An tranh thủ lúc Nguyễn Hạ cùng các huynh đệ của hắn tập trung theo dõi trận chiến của Kha Hùng, cô mang vài thùng nước đóng chai từ sau xe ra đặt bên cạnh bọn họ. Cô nói với Nguyễn Hạ.

“Mọi người uống nước rồi tranh thủ nghỉ ngơi tại chỗ. Em cũng lên”

“À... ừ...”

Boss Nguyễn vô thức đáp lại. Xong hắn liền thấy thiếu nữ yểu điệu xách một đại đao sáng loáng vụt qua trước mặt.

Nhìn Trần Tiểu An gia nhập đội quân g·iết quái, chiêu thức hung tàn không thua gì đám người Quách Vũ, Lão Hắc. Toàn thể quân nhân đều cảm thấy bị đả kích. Cơ mặt của Nguyễn Hạ cũng co rút. Hắn đá đá thùng nước dưới chân, gào lên.

“Tranh thủ uống chút nước rồi nhào lên. Còn tính đứng tại chỗ quan sát náo nhiệt?”

Thuộc hạ của boss Nguyễn bị ma âm rống cho tỉnh lại. Nhận lấy nước suối, vặn nắp, ngửa cổ tu.

Bên kia.

Kha Hùng phát huy mấy tầng Kim thân hỗn độn quyết, trong thời gian cực ngắn đã đào được tinh hạch của đám zoombie tốc độ ẩn nấp trong bầy đàn. Nhìn thấy số zoombie còn lại cũng được giải quyết phần lớn. Hắn ra lệnh cho người của mình đồng loạt lui ra xa.

Người của Hùng Thiên căn cứ vừa rút. Kha Hùng liền thu lại đại đao. Hai bàn tay phủ đầy lôi điện màu tím giơ lên cao.

Tử Kiếp Diệt Hồn Lôi được phóng ra, chồng chéo đan xen bao trùm xuống đám zoombie còn xót lại.



Xoẹt

Xoẹt

Xoẹt

Một đám quái vật nháy mắt bị thiêu thành tro tàn.

Nguyễn Hạ: “...”

Thuộc hạ của boss Nguyễn: “...”

Kha Hùng phủi tay, chầm chậm đi tới.

“Nguyễn đại ca. Đã lâu không gặp.”

“Cậu giẫm vận cứt chó gì vậy? Song hệ dị năng không gian và lôi điện?”

“Anh tinh mắt.”

“Tinh con khỉ. Cây đao to như thế muốn biến mất là biến mất. Còn quơ tay một cái thì lôi điện ào ào phóng ra. Anh cậu mắt chưa mù.”

“Cũng phải. Ha ha”

Kha Hùng sờ mũi, ngượng ngùng cười.

“Nguyễn đại ca. Zoombie bên trong đã được xử lý. Mọi người cũng nên làm việc của mình đi thôi”

“Cậu không vào chung?”

“Bọn em ở ngoài đây canh gác. Đề phòng lại có zoombie cấp cao xuất hiện.”

“Đợi anh trở ra xử lí cậu”

“Tốt”

Nguyễn Hạ nhìn thấy thái độ tùy ý của Kha Hùng cũng rất vui vẻ. Sau đó, hắn ra lệnh cho mấy chục thuộc hạ phía sau khẩn trương vào bên trong công xưởng gốm sứ mỹ nghệ tiếp tục kiểm tra.

Kha Hùng khoanh tay dựa vào chiếc Hummer âm thầm cảnh giác xung quanh. Nhóm Quách Vũ thì tranh thủ dọn dẹp chiến trường, thu gom tinh hạch.

Lão Hắc phàn nàn thành tiếng.

“Lôi châu và dị năng của Kha lão đại quá phá của. Nguyên một bầy zoombie đều bị đốt thành tro bụi. Tinh hạch cũng chẳng còn”

Chu Phong: “Lỗ nặng rồi. Lần sau phải đề nghị boss “sét hạ lưu tình”. Không thì chỉ có thể dùng v·ũ k·hí lạnh. Chúng ta còn rất nghèo”



Quách Ngữ: “Haiz. Mấy trăm viên tinh hạch cấp 1 cũng đủ để tạo ra một hai dị năng giả cấp hai...”

Kha Hùng nghe bọn họ càu nhàu, trong lòng cười khổ. Vì dị năng của hắn tăng tiến nên cả lôi châu do Không gian sản xuất cũng “nước lên thì thuyền lên”. Uy lực tăng, sức p·há h·oại cũng rất phi thường.

Toàn bộ tinh hạch mà nhóm Lão Hắc, Quách Vũ thu nhặt được đều chuyển đến cho Trần Tiểu An rửa sạch. Sau đó mới đưa đến chỗ boss Kha, được hắn phất tay thu lại. Bọn họ rảnh rỗi đợi đến khi trời tối hẳn, nhóm người Nguyễn Hạ từ phân xưởng bên trong mới xám xịt đi ra.

Kha Hùng bước lên khoác vai Nguyễn Hạ.

“Xong rồi?”

“Cứ xem như vô công một chuyến. Đi thôi. Đến chỗ bọn anh rồi nói tiếp.”

“Được”

Hai giờ sau

Trong phòng khách của tòa nhà rộng lớn tại trung tâm của Nguyệt Đầu Trấn. Dưới ánh sáng của đèn sạc, hai người đàn ông cao trên mét tám đứng trước tấm bản đồ chi tiết của Nguyệt Đầu Trấn. Nguyễn Hạ nói:

“Không giấu gì cậu. Mục tiêu của bọn anh là nhà kho quân dụng được ẩn giấu tại nơi này.”

“Đám người đóng quân ở đầu trấn chắc cũng nhắm đến nó.”

“Đã đến đây thì đều có chung mục đích. Nhưng quân số của họ không đủ tạo thành uy h·iếp. Còn cậu? Có hứng thú chia một chén canh”

“Mục tiêu của em là nhà máy sản xuất các thiết bị năng lượng mặt trời”

Kha Hùng không trực tiếp trả lời câu hỏi mà nói ra ý định của mình. Sau, hắn lại hỏi Nguyễn Hạ.

“Đám quân nhân đầu trấn do một người tên Tề Lâm chỉ huy. Anh biết gã này không?”

Nghe nhắc đến Tề Lâm, Nguyễn Hạ có chút kinh ngạc.

“Biết. Từng là thiếu tá q·uân đ·ội của căn cứ thành phố E. Hắn gây sự với cậu à?”

“Tình cờ gặp giữa đường. Thấy hắn cũng không tệ.”

Kha Hùng quả thật có ấn tượng tốt với Tề Lâm. Chính trực, thẳng thắng, trị quân nghiêm chỉnh. Có thể kéo về dưới trướng càng tốt.

Nguyễn Hạ thấy huynh đệ kết nghĩa khen ngợi Tề Lâm, mặt trầm xuống, không nói gì.

“Nguyễn đại ca. Dị năng hệ băng của anh không tệ. Sao lúc chiến đấu không dùng tới?”

“Quen dùng v·ũ k·hí nóng. Chiến đấu bằng dị năng có chút không quen, lại hay cạn kiệt”

Kha Hùng cạn lời. So với dị năng cạn kiệt có thể hồi phục, súng thật đạn thật mất một viên là tiếc một viên.



“Quách Vũ bên em là dị năng hệ băng cấp hai. Chiến lực rất tốt. Anh có rảnh tìm hắn”

“Các cậu ngồi trực thăng để tăng trưởng dị năng à?

“Đâu có khoa trương như thế. Đừng nói là tới giờ bên phía q·uân đ·ội còn chưa biết cách sử dụng tinh hạch của zoombie nga”

“Tinh hạch...”

Nguyễn Hạ bị tin tức Kha Hùng quăng ra làm cho ngơ ngác. Đang muốn hỏi tới, đã thấy người của hắn hấp tấp chạy đến.

“Nguyễn tướng. Đại đội hai của chúng ta đang đụng độ với một nhóm quân nhân từ bên ngoài đến. Tình hình có chút khó khăn. Xin đợi lệnh”

“C·hết tiệt. Gọi người đi tiếp ứng Tiểu Ngô” - Nguyễn Hạ cắn răng, rít lên!

Tiểu binh nhận lệnh, vội vã dẫn đường cho Nguyễn Hạ. Kha Hùng quăng ra một đống mì gói, xúc xích, lạp xưởng rồi phân phó Tiểu An và Quách Ngữ hỗ trợ mọi người trong biệt thự chuẩn bị cơm chiều. Sau đó, cũng xách đít chạy theo xem náo nhiệt.

“Đi xe của em”

“Cậu theo làm gì?”

“Xem kịch”

“Móa. Rảnh thiệt!”

Mặc dù lớn tiếng chửi nhưng Nguyễn Hạ cũng rất tự nhiên mà leo lên chiếc Hummer mới vừa lấy ra từ không gian của người nào đó.

Kha Hùng nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe gầm rú lao đi. Chưa đầy mười lăm phút. Bọn họ đã đến nơi. Cảnh tượng trước mắt là hơn sáu mươi người, chia thành hai phe, trợn mắt há hồm nhìn nhau tóe lửa.

Đèn sạch q·uân đ·ội trong bóng tối làm cho không khí thêm quỷ dị, nặng nề.

Nguyễn Hạ mở cửa xe nhảy xuống.

“Tiểu Ngô. Chuyện thế nào?”

“Lão đại. Bọn họ muốn c·ướp vật tư của chúng ta”

Nguyễn Hạ im lặng nghe Ngô Tiểu Bảo giải thích. Sau khi rõ đầu đuôi, hắn cười lạnh, tiến lên vài bước, nhìn người đàn ông đang khoanh tay tựa vào mép cửa.

“Tề thiếu tá. Cố tình gây sự không tốt đâu.”

Tề Lâm híp híp mắt, không đáp lại.

Nguyễn Hạ phất tay cho Tiểu Ngô: “Mọi người về trước!”

Tiểu Ngô gật đầu rồi dẫn theo quân nhân của thành phố C rút đi.

Kha Hùng không lộ diện. Hắn ngồi trong xe nhìn Nguyễn Hạ và Tề Lâm mắt đối mắt. Có dấu hiệu của gian tình.

............. to be continued ................