Hành động hướng dẫn đi hướng dẫn lại, khiến cho không ít người trong đám đông xung quanh vẫn còn đang quan sát cảm thấy thú vị.
"Ai nha! Nhìn đi nhìn đi! Đây mới là kinh doanh chứ! Đám nhân viên bán hàng trong cao ốc bách hóa, đứa nào không phải con mắt mọc trên đỉnh đầu? Cứ như cho rằng người ta mua hàng không nổi! Coi thường ai đó!"
"Cháu trai lớn của tui ngày nào cũng đòi mua đồng hồ điện tử, tui vốn còn định đi cao ốc bách hóa xem xem, ai cũng nói hàng của hãng điện tử Đại Phát tốt, trong các cửa hàng quốc doanh đều là của thương hiệu này, giờ nơi này cũng có, tui dứt khoát mua ở chỗ này cho rồi!"
"Đúng! Đỡ phải nhìn lũ chảnh chó đó!"
~~~
Đám đông bắt đầu xếp thành hàng dài, toàn bộ đều muốn vào trong tiệm dạo một vòng.
Vốn không định mua, nhưng bị đám đông thúc đẩy, lập tức đầu nóng lên bỏ tiền ra mua.
Trong khoảng thời gian ngắn, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt, người xếp hàng thậm chí kéo dài ra con đường bên ngoài cửa tiệm!
Người đến người đi, đi qua nơi này, nhịn không được đều nhìn vài lần, hỏi vài câu.
Vừa nghe nói sự kiện này, giá cả rất rẻ, còn là đồng hồ điện tử, radio bán dẫn… không nhịn được cũng động lòng.
Người là động vật quần thể, thích chỗ đông, điều này được phản ánh một cách sinh động vào lúc này.
Hạ Chiêu Thiến đứng ở sau quầy, thấy Liễu Mộng Ly hỗ trợ Giang Châu bận trước bận sau.
Tuy trên trán đều là mồ hôi, thế nhưng đôi mắt sáng ngời, bận rộn một lúc, Giang Châu liền ra lệnh vợ nghỉ ngơi.
Giang Châu cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán vợ, nhỏ giọng nói: "Cửa tiệm có thuê người, em không cần vất vả thế, đi dạo với mẹ đi."
Liễu Mộng Ly gật đầu, lập tức đi về phía Hạ Chiêu Thiến.
"Sao không phụ?"
Hạ Chiêu Thiến hỏi: "Trong tiệm rất nhiều khách, một mình Giang Châu làm sao xuể?"
"Anh ấy kêu cùng mẹ đi ra ngoài dạo một chút, nơi đây phải bận rộn đến rất khuya."
Liễu Mộng Ly cười nói.
Hạ Chiêu Thiến nghe vậy, nhướng mày, bà lắc đầu: "Như vậy sao được? Mẹ qua đây ở cùng con, cũng đã ngại lắm rồi, bây giờ đang bận rộn như vậy, mẹ còn để con theo mẹ ra ngoài đi dạo được sao?"
Bà lại nói: "Đoàn Đoàn Viên Viên rất nghe lời, cũng rất ngoan, còn thông mình hơn con lúc nhỏ, mẹ giúp con trông hai cô bé là được rồi, con yên tâm đi."
Liễu Mộng Ly còn định nói điều gì đó, ngoài cửa Trịnh Trung Quang đã bước vào.
Ông mặc một chiếc áo dài tay màu đen, quần tây, trên đầu đội một chiếc mũ tròn cũ đã sờn, cười nói: "Quân Đoàn Quân Viên, Trịnh gia gia đưa các con ra ngoài hái rau dại."
"Bắc Kinh của chúng ta có không ít rau dại, hái chút về xào thịt khô, ăn thử xem sao!"
Hai đứa con nít vừa nghe, lập tức giương mắt nhìn Liễu Mộng Ly, chờ mẹ cho phép!
Liễu Mộng Ly sao lại không thức thời như vậy?
Cô gật đầu nói: "Được, hai đứa đi đi, theo sát Trịnh gia gia, phải ngoan, nghe lời, không được nghịch ngợm chạy lung tung, có nghe thấy không?"
Hai đứa con nít gật đầu như gà mổ thóc.
"Dạ biết mẹ mẹ!"
"Đoàn Đoàn sẽ chăm sóc tốt em gái!"
Hai đứaa con nít nói xong, vui vẻ chạy theo Trịnh Trung Quang.
Liễu Mộng Ly quay đầu nhìn Hạ Chiêu Thiến, suy nghĩ một chút nói: "Mẹ, hay là chúng ta cùng nhau phụ bán?"
Hạ Chiêu Thiến sửng sờ.
Bà chợt sửa lại trang phục của mình, có chút do dự, hỏi: "Mẹ... mẹ có thể chứ?"
Hôm nay Hạ Chiêu Thiến mặc một bộ sườn xám màu đỏ tươi.
Tuy hơn 40 tuổi rồi, thế nhưng thân hình vẫn duyên dáng, mái tóc búi cao, hàng lông mày lá liễu mảnh mai, giữa lông mày đều là nét dịu dàng cùng đằm thắm năm tháng giao phó cho bà.
Đáng tiếc, sau khi bà rời Tô Châu, vẫn không bước chân ra khỏi nhà, sau bao nhiêu ngày như vậy, bà vừa thấy xa lạ lại mới mẻ.
Mấy ngày ngắn ngủi, bà cảm thấy hoàn toàn khác với cuộc sống lúc trước.
Mới mẻ, hiếu kỳ, tràn đầy sức sống mạnh mẽ.
Bà cảm thấy mình đã sống uổng.
Giống như một bình hoa rỗng, rốt cuộc tìm được thứ đáng để mong chờ ngoại trừ ái tình.
Vùi đất lên, mầm móng nẩy mầm, tân xuân đã tới.
Trong lòng bà, như có vật gì rốt cục chui lên từ dưới đất.
"Mẹ, thử một lần."
Liễu Mộng Ly cười nói: "Mẹ nhất định có thể làm được."
Hạ Chiêu Thiến mím môi, thận trọng lấy cái gương nhỏ từ túi xách nhỏ mang theo bên người, cẩn thận vuốt lại những lọn tóc rối bên thái dương.
"Được."
Bà cười gật đầu đáp.
Sau đó theo Liễu Mộng Ly, đi tới trước quầy, bắt đầu thử học cách tiếp đãi khách.
"Mẹ, đây là đồng hồ điện tử, giá 70 tệ, đây là radio bán dẫn, đây là cái nút..."
Việc bán hàng rất nhanh thì có thể lên tay.
Hạ Chiêu Thiến dần thành thạo, bà ưu nhã lại xinh đẹp, cùng Mộng Ly đứng chung một chỗ, hai người đều có nét đẹp riêng.
~~~
Mà giờ khắc này, cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa cũng dẫn tới sự chú ý của không ít người.
Phương Vân Lương ngồi xổm ở góc phố đối diện, ngậm thuốc lá, hít hai hơi, híp mắt ném tàn thuốc xuống đất, rồi dùng chân giẫm nát.
"Mẹ kiếp."
Y văng tục: "Đoạt mối làm ăn đoạt đến trên đầu của ông đây!"
Trước khi cửa tiệm thiết bị điện Liễu Giang Giang Châu khai trương, cửa tiệm thiết bị điện do Phương Vân Lương cùng người khác hùn vốn mở, mới là cửa tiệm được chào đón nhất ở nơi này.
Y là một tên côn đồ chính cống của Bắc Kinh.
Người đi ra từ trong đại viện, ba đời đều đi theo đảng cộng sản.
Đến thế hệ Phương Vân Lương, lại ra một "tên côn đồ".
Trẻ tuổi nóng tính, coi trọng nhất nghĩa khí giang hồ, trong phố nhỏ đại viện, không quan tâm từng gặp hay chưa, thậm chí chỉ quen biết đàn em của mình, kêu một tiếng "anh Phương!".
Phương Vân Lương đều có thể vác gậy xông lên giúp đỡ người ta đánh nhau.
Lâu ngày, một đám người đều đi theo y phá làng phá xóm.
Ngay cả hai anh em hung ác Tây Đơn -- Tô Lực Tô Cường, cũng phải nể mặt y phần nào.
Mấy năm qua, Phương Vân Lương uy danh hiển hách, tại mảnh đất Tây Đơn này, có ai không biết vị này?
Là hồng tam đại*, quyền lực có, nhưng tiền cũng không đủ nuôi sống đám đàn em này.
Vì vậy, y hùn vốn cùng người ta mở một cửa tiệm thiết bị điện.
Người nọ bỏ tiền, mình ra người, cả đám đàn em vào làm nhân viên, đỡ phải thuê người.
Y xài sang quen rồi, trong tay chưa bao giờ dư tiền, ai tới báo em đang kẹt tiền, Phương Vân Lương y nhất định bỏ tiền ra giúp đỡ.
Sáng sớm ngày hôm nay, y mới vừa uống xong nước đậu xanh gặm bánh quẩy, mới nghe thấy đàn em qua đây báo với mình, báo là Tây Đơn mới mở một cửa tiệm thiết bị điện.
Diện tích vô cùng lớn.
Thậm chí vị trí cũng vượt trội bọn họ, chuyện này khiến cho Phương Vân Lương hứng thú, lập tức qua đây nhìn trộm một chút.
Phải biết rằng, vào thời đại này muốn mở tiệm tại Tây Đơn, mạng giao thiệp bối cảnh, đều không thể thiếu.
Huống chi chuyện như mở tiệm, nào có dễ như vậy?
Chỉ riêng số vốn khởi nghiệp đã có thể làm khó cho một đống người.
Kết quả nhìn thấy rất nhiều người chen chúc vào trong tiệm, sau khi đi ra, mười người thì có tám chín đều không phải ra tay không.
Y lập tức tức giận chửi bậy.
Ở bên cạnh, thằng đệ Cường Phi mang theo hai cái bánh bao thịt qua đây, hướng về phía Phương Vân Lương nói: "Anh Phương, ăn bánh bao, em vất vả lắm mới mua được chỗ cửa hàng Tây Bắc đó!"
Phương Vân Lương tức giận giơ chân lên, đạp cho thằng đệ một đạp.
"Ăn ăn ăn, ăn cái gì? Không nhìn thấy bên kia đang buôn bán tốt quá hả?"
Cường Phi không dám tránh, chỉ đánh cố gắng chịu đựng.
Gã đau đến nhe răng, mắt nhìn về phía cửa tiệm thiết bị điện Liễu Giang, sau đó cũng lộ vẻ kinh ngạc.