Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 378




Liễu Mộng Ly nói, ngẩng đầu nhìn Giang Châu, nhẹ giọng nói: "Giang Châu, mẹ em mẹ có việc gạt em."

Giang Châu đi tới, ngồi xổm người xuống, rút sách trong tay của cô đi.

Nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly, nghiêm túc nói: "Mẹ gạt em chắc chắn có lý do của mình."

Đôi mắt của Giang Châu đột nhiên sáng lên, hắn nói: "Vợ, nếu không... thì như vậy đi, nếu mẹ đã không muốn nói, vậy chúng ta cứ đón mẹ tới ở cùng, như vậy em cũng sẽ yên lòng."

Đề nghị này khiến cho Liễu Mộng Ly động lòng.

Cô suy nghĩ một chút, vui vẻ cười cười, gật đầu nói: "Ngày mai em sẽ đi hỏi mẹ!"

Ngày hôm sau.

Liễu Mộng Ly đưa hai cô con gái đi nhà trẻ, lại lần nữa đi tìm Hạ Chiêu Thiến.

Gõ cổng, thấy mắt của Hạ Chiêu Thiến đỏ hoe, đối phương hiển nhiên không nghĩ tới là cô, hai mẹ con đều sửng sốt.

"Mẹ? Sao mẹ lại khóc?"

Hạ Chiêu Thiến trước mặt, con mắt đỏ bừng, đầu tóc rối bời, hiển nhiên là mới vừa khóc không bao lâu.

Cả người trông vừa uể oải lại tiều tụy.

Nhìn thấy Liễu Mộng Ly tới, Hạ Chiêu Thiến phản ứng kịp, vội đưa tay lau nước mắt, cố ép ra khuôn mặt tươi cười.

"Con gái, mẹ không sao, mẹ..."

Nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng, không nói được hai câu, tiếng nói lại nghẹn ngào không mở miệng được.

Cuối cùng nhịn không được.

Hạ Chiêu Thiến tựa vào bên cạnh, vươn tay, dùng sức nắm lấy tay của Liễu Mộng Ly, nước mắt rơi xuống như mưa.

"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?"

Liễu Mộng Ly hỏi, cô cau mày nói: "Có phải do ba hay không?"

Hạ Chiêu Thiến lắc đầu, nước mắt rơi một lúc, rồi mới dừng lại được.

Bà không chịu nói, dù Liễu Mộng Ly hỏi như thế nào đi nữa, đều chỉ nói không sao cả.

"Sao hôm nay con lại tới đây? Có chuyện gì sao?"

Hạ Chiêu Thiến hỏi.

Liễu Mộng Ly lắc đầu, nói: "Con đến để hỏi mẹ, có muốn chuyển đến ở cùng với con không?"

"Con và Giang Châu còn có Đoàn Đoàn Viên Viên ở tứ hợp viện, trong viện còn có một căn phòng trống, mẹ dọn qua, chúng ta ở cùng nhau, được không?"

Hạ Chiêu Thiến sửng sốt.

Ở cùng nhau?

Mình chưa từng nghĩ tới chuyện này.

"Mẹ, chuyện này, chuyện này e là không tốt lắm."

Hạ Chiêu Thiến dừng một chút, lại lắc đầu, nói: "Ở đâu có đạo lý mẹ đẻ qua sống với con gái? Cho dù cha mẹ chồng của con không nói gì, chồng con cũng sẽ không đồng ý, mẹ không muốn liên lụy con, cũng không muốn con khó xử, Mộng Ly, con không cần lo lắng, mẹ sống rất tốt."

Liễu Mộng Ly nghe vậy cười.

"Mẹ, kêu mẹ qua sống với chúng con, đây không phải là con nói, là Giang Châu."

"Chồng con?"

"Đúng ạ."

Liễu Mộng Ly cười nói: "Chính là Giang Châu, tư tưởng của anh ấy rất tân tiến! Hơn nữa, con không sống cùng cha mẹ chồng, mẹ không cần lo lắng chuyện này làm gì."

Hạ Chiêu Thiến kinh ngạc trợn to mắt.

Trên thực tế.

Vào thời đại này, xuất giá tòng phu.

Nhất là tiểu thư xuất thân từ trong gia đình giàu có truyền thống, còn nặng tư tưởng thời đại cũ.

Vì vậy, nghe Liễu Mộng Ly bảo bà đi theo qua ở cùng, phản ứng đầu tiên của Hạ Chiêu Thiến mới là không đồng ý.

Bà không phải là không muốn ở cùng con gái của mình.

Mà là không muốn cho cô thêm phiền phức.

"Mẹ, mẹ không muốn ở cùng con còn cả Đoàn Đoàn Viên Viên sao? Mẹ con chúng ta xa cách nhiều năm như vậy, mẹ thực sự nỡ sao?"

Liễu Mộng Ly nhìn chằm chằm mẹ, mắt đỏ hoe.

Cô mấp máy môi, lại nói: "Mặc dù mẹ không nói, nhưng con biết, chắc chắn là ba khiến mẹ buồn, mẹ đã khổ vì ba cả đời, cũng nên sống vì mình!"

Hạ Chiêu Thiến giật mình.

Sống vì mình sao?

Bà ngẩng đầu, nhìn về phía ngôi nhà.

Không phải, đây không phải là nhà, hay nói đúng ra, là nhà tù giam giữ bà hơn nửa đời người.

Từ lúc còn trẻ, bà đối với ông vừa gặp đã thương, thậm chí liều lĩnh cùng ông đi đến thành phố Thượng Hải.

Đáng tiếc sau này, bà tuyệt đối không ngờ mình bước lên một con đường không có lối về.

Thậm chí còn… còn suýt chút nữa liên lụy con gái của mình.

Hạ Chiêu Thiến xao động, trong mắt bà cuồn cuộn hơi nước, cuối cùng bị bà mạnh mẽ đè xuống.

Bà nhìn Liễu Mộng Ly, chợt dùng sức gật đầu.

"Đúng, con nói đúng, mẹ nên sống vì mình một lần."

Nếu đã quyết định, vậy thì hành động cũng rất nhanh.

Hạ Chiêu Thiến lên lầu, lấy ra rương hành lý bắt đầu dọn đồ.

Liễu Mộng Ly cũng đi theo.

Áo quần, giầy, còn có đồ trang sức mà bà thích nhất, tất cả đều lấy.

Lúc kéo ra ngăn kéo bàn trang điểm, Liễu Mộng Ly đang chuẩn bị bỏ vào một món đồ trang sức phỉ thúy, Hạ Chiêu Thiến bỗng đi tới, đưa tay nhẹ nhàng ngăn cô lại.

"Bỏ đi."

Bà nói.

Liễu Mộng Ly nhìn Hạ Chiêu Thiến, cô hỏi: "Mẹ, đây không phải là món đồ trang sức mà mẹ thích nhất sao?"

Món đồ trang sức này, là năm đó Liễu Kình Tùng tặng cho Hạ Chiêu Thiến.

Phỉ thúy rất đẹp, xanh biếc long lanh, cực kỳ phù hợp với khí chất của Hạ Chiêu Thiến.

Bà cực kỳ thích.

Hồi xưa, thậm chí Liễu Mộng Ly chạm vào cũng không cho.

Chỉ sợ cô đụng hư.

Bây giờ...

Sao lại không cần?

Hạ Chiêu Thiến cầm lên, nhìn một lúc, sau đó cười đưa nó vào trong ngăn kéo khoá lại.

"Vật cũ không cần cũng được, phỉ thúy vẫn là phỉ thuý, song đã là cảnh còn người mất, nó sớm không còn bất kỳ ý nghĩa gì rồi."

Bà nhẹ giọng nói, như đang nói với mình, hoặc như đang nói với những hồi ức sâu đậm của mình.

Dọn đồ xong.

Hai mẹ con rời nhà, khoá chặt cổng, Hạ Chiêu Thiến cuối cùng cũng ra đi đầu không ngoảnh lại.

~~~

Phố buôn bán Tây Đơn.

Giang Châu vừa mới thuê ba cửa tiệm.

Một cửa tiệm trong đó có diện tích rất lớn, khoảng 136 m2, nằm ngay góc cua, bốn phía khách đến khách đi, vị trí đắc địa.

Giang Châu dùng để mở cửa tiệm thiết bị điện.

Quầy hàng cùng chứng từ liên quan đã chuẩn bị đầy đủ, Giang Châu lại kêu Dương Thụ Long tìm người, sắp xếp hàng hóa đâu vào đấy.

Còn về hai cửa tiệm còn lại, ở một đầu một đuôi phố buôn bán, diện tích không lớn, chỉ có hơn 50 m2.

Đây là Giang Châu giữ lại để chuẩn bị mở cửa tiệm trang phục.

Tên tiệm cũng đã nghĩ xong, gọi là "Quần áo và trang sức Đoàn Viên".

Mua những chiếc tủ làm sẵn, lại làm qua loa vài cái ngăn tủ cùng bảng hiệu mới, quét nước sơn trắng, viết chữ màu đen, làm này làm nọ mất tám chín ngày, cuối cùng mới làm xong cửa tiệm thiết bị điện Liễu Giang.

Lúc mở tiệm, Hạ Chiêu Thiến cùng Mộng Ly còn cả đám người Diệp Mẫn Kiệt tất cả đều tới.

Dương Thụ Long không biết kiếm từ đâu ra gánh hát kèn bầu, tò te tì te inh ỏi, lại còn đốt pháo tép, náo nhiệt cả ngày.

Động tĩnh này, khiến không ít người vây xem, Giang Châu lại tung ra một chương trình khuyến mãi khác.

Giảm giá 10% cho một thiết bị, giảm giá 20% cho hai thiết bị và giảm giá 30% cho ba thiết bị trở lên.

Được lắm.

Chuyện này khiến đám đông kinh ngạc.

Kinh doanh còn có thể làm như vậy sao?

"Đại gia, chiếc radio bán dẫn này, chính là hàng của hãng điện tử Đại Phát! Ngài nhìn đi! Bảo hành một năm! Chất lượng tuyệt đối tốt!"

Giang Châu đứng ở trước cổng, chào hỏi khách hàng, tỉ mỉ giới thiệu hàng với một ông cụ.

"Ngài nhìn đi, ấn cái nút này xuống, là có thể dò radio, ngài muốn nghe gì cứ ấn lần lượt, thích nghe cái này thì dừng ấn, cứ làm như vậy là được!"

"Còn có cái này, đây là cho cháu của ngài học tiếng Anh!"

Giang Châu vô cùng kiên nhẫn.