Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 380




"Chuyện ra sao? Anh Phương? Tiệm gì đây? Kẻ nào mở, sao kinh doanh tốt như vậy?"

Phương Vân Lương trông khá bực bội.

Lại lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít mấy hơi, nói: "Đi thăm dò, chúng ta quan sát hai ngày trước đã, nếu vẫn kinh doanh tốt như thế, chúng ta cứ chờ ăn không khí đi!!"

Cường Phi đờ ra, lại thì thầm mấy câu, theo Phương Vân Lương rời đi.

Đi thẳng trở lại tiệm thiết bị điện.

Phương Vân Lương cùng người hùn vốn mở tiệm thiết bị điện tên là tiệm thiết bị điện anh Phương.

Trên đường nghe ngóng, quan sát, biết cửa hàng này là của ai rồi.

Phương Vân Lương đi vào trong tiệm, nhìn thấy cửa tiệm trống rỗng, càng thêm giận dữ.

- Rầm!

Y vỗ mạnh mặt bàn, nhìn thấy Cường Phi vẫn còn đang gặm bánh bao, lập tức bực bội quát: "Còn ăn hả? Còn không đi thăm dò? Ngày mai để cho mày ăn rắm!"

Cường Phi vội chạy ra ngoài.

Trong chốc lát, có người bước vào tiệm.

Phương Vân Lương vốn cho là đàn em tới bán hàng, quay đầu nhìn lại, nào ngờ là người hùn vốn với mình.

"Sao cậu lại tới?"

Phương Vân Lương bắt chéo hai chân, đổi một tư thế, huýt sáo: "Sinh viên của chúng ta, hôm nay tới để kiểm tra sổ sách sao? Mặt trời mọc từ đằng tây sao!"

Người đến mặc một mặc áo dài tay sọc dọc màu đen, quần dài màu đen, đeo kính mắt.

Tóc vuốt keo bóng loáng, trông tinh tế và nhẹ nhàng.

Người vừa tới không phải ai xa lạ, chính là Giang Minh Phàm.

"Hôm nay có một tiệm vừa khai trương, cửa tiệm thiết bị điện Liễu Giang, anh biết không?"

Giang Minh Phàm đi tới, tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn Phương Vân Lương mở miệng nói.

Tiệm này, đúng là sản nghiệp của gã ở Bắc Kinh.

Năm trước đến Bắc Kinh, gã ngửi thấy cơ hội làm ăn, thế nhưng ngại thân phận sinh viên, không dám đứng tên mở tiệm.

Vì vậy, gã dùng chút thủ đoạn, tìm Phương Vân Lương, ép phe với gã, hai người cùng nhau mở tiệm thiết bị điện.

Tiệm thiết bị điện tên là Anh Phương, mọi người nhìn vào biển hiệu, đều cho rằng cửa tiệm này là của Phương Vân Lương, chuyện này cũng hợp ý gã.

Gã ra đời, là muốn đi vào con đường làm quan.

Chuyện kinh doanh, đương nhiên là càng khiêm tốn càng tốt.

Phương Vân Lương cười he he, nói: "Thật không nhìn ra, một sinh viên ngày ngày ở trong trường học tập, lại còn biết nơi đây vừa mở cửa hàng mới?"

"Cửa tiệm thiết bị điện Liễu Giang vừa khai trương, kinh doanh rất tốt, anh thấy cứ tiếp tục như vậy, không tới nửa tháng, chúng ta sẽ phải ăn không khí!"

Ánh mắt của Giang Minh Phàm lóe sáng, nhìn Phương Vân Lương, cười nói: "Anh cam tâm cứ như vậy bị đoạt mối làm ăn? Phương Vân Lương, anh rộng lượng như vậy từ khi nào?"

"Rộng lượng? Nghe từ này khiến anh nổi da gà!"

Phương Vân Lương rít thuốc, vẩy tàn thuốc đi, nói: "Cậu đừng kích anh, đừng coi anh là công cụ sát thương, anh tự biết suy xét, lát nữa anh lại đi quan sát, nếu còn đoạt mối làm ăn của chúng ta, không cần cậu nói anh cũng sẽ ra tay."

Đã nói đến nước này, Giang Minh Phàm không nói thêm nữa.

Gã đứng dậy, đi tới bên cánh cửa, nhìn ra con phố ngoài kia.

Từ góc độ này của gã, có thể nhìn thấy đám đông đang xếp hàng bên ngoài tiệm thiết bị điện Liễu Giang, chen chúc đông nghịt, vô cùng náo nhiệt.

Đôi mắt gã đen sâu lắng, không nói một lời, qua lớp kính không nhìn rõ cảm xúc trong mắt gã.

Đối với Giang Minh Phàm mà nói, chuyện tiến triển cho tới hôm nay, hoàn toàn ngoài dự liệu của gã.

Gã tuyệt đối không nghĩ tới, Giang Châu thật có thể từ thôn Lý Thất, cái thôn nhỏ bé bần cùng lạc hậu, từng bước đi tới, đi lên Bắc Kinh, thậm chí mở tiệm thiết bị điện ở Bắc Kinh.

Giang Minh Phàm trầm tư.

Gã nhiều lần suy tư, lại không thể lý giải rốt cuộc xảy ra vấn đề gì trong phân đoạn này.

Nghĩ tới nghĩ lui, đều chỉ còn lại đáp án cuối cùng.

Gã đánh giá thấp Giang Châu.

Giang Minh Phàm vươn tay, đẩy gọng kính trên sống mũi.

Ngay khi xoay người, có thể nhìn thấy đáy mắt của gã là một mảng lạnh như băng.

~~~

Ba ngày đầu tiên khai trương cửa tiệm thiết bị điện Liễu Giang, khách hàng vẫn đông nghịt.

Giang Châu vội thuê 3 người bán hàng, đưa ra những điều kiện cao, lợi ích cao, nhiều lần căn dặn huấn luyện thái độ cùng tính chuyên nghiệp, cuối cùng cũng vào việc.

Hắn hóa giải áp lực rất lớn.

Ngày hôm đó.

Hắn từ tiệm thiết bị điện Liễu Giang trở về, mới vừa đi tới cổng của tứ hợp viện, bỗng nhiên nhìn thấy hai người đứng ở cổng viện.

Giang Châu đi tới, nhìn lên, lập tức liền nhận ra.

Hai người này, một là người quen cũ ởđồn công an, Trương Liễu, còn có một là chủ nhiệm khu phố Trần Nguyên Phương.

Giang Châu gặp nhau mấy lần khi làm ăn.

Là một con cáo già.

Vài lần biếu xén lão, bề ngoài thì lão không chịu thu, đành phải mua đồ hộp để tặng, nhét tiền vào đáy của đồ hộp, sau đó cố ý nói thêm một câu: "Đây chính là đồ hộp tốt, chủ nhiệm Trần, ngài nhất định phải giữ lại tự mình ăn, tuyệt đối chớ tặng người khác!"

Đây coi như là tiếng lóng.

Vừa nghe liền hiểu.

Sau khi biếu xén, làm việc gì cũng rất thuận lợi.

Bây giờ hai người cùng xuất hiện, Giang Châu tạm thời không đoán được là chuyện gì.

"Ai nha! Giang Châu! Em đã trở về rồi! Anh và Trương đồng chí đã chờ cậu cả buổi rồi!"

Trần Nguyên Phương nhìn Giang Châu, lập tức tươi cười nói, vội vàng bước nhanh tới, không đợi Giang Châu mở miệng, ông ta vội vươn tay, dùng sức vỗ trên vai của Giang Châu, vẻ mặt kích động.

"Em thật đúng là đã làm cho nhân dân Bắc Kinh chúng ta, không phải không phải không phải, là nhân dân cả nước, làm một chuyện tốt nha!"

Ông ta kích động đến mức mặt đỏ bừng.

Nghe xong, Giang Châu lập tức hiểu.

Trương Liễu cầm một phong thơ, một xấp thật dầy.

Gã đi tới, lại lấy ra một phong thơ, đọc ngay trước mặt Giang Châu.

"Đồng chí Giang, tôi đại biểu nhân dân cả nước cảm ơn cậu, bởi vì dự đoán cùng phân tích chính xác của cậu, chúng ta thành công không bắt được hai tên tội phạm giết người, cứu được càng nhiều quần chúng nhân dân vô tội, tránh được hy sinh không cần thiết..."

Trương Liễu dõng dạc đọc xong.

Gã gấp gọn thư, trịnh trọng giao cho Giang Châu.

"Đây chính là thư do thủ trưởng của chúng ta viết cho cậu! Cậu nhất định phải nhận!"

Trương Liễu dặn dò.

"Còn nữa, đây là 3,000 tệ tiền thưởng, cậu cũng nhất định phải nhận!"

Nói xong, đưa một chồng tiền mặt thật dầy cho Giang Châu.

Giang Châu nhận lấy, cười nói: "Chuyện này đâu đáng gì, đều là chuyện mà quần chúng nhân dân chúng ta phải làm."

"Vì quốc gia, vì Đảng, vì an toàn của nhân dân chúng ta, đây là nghĩa vụ mà ai cũng phải thực hiện."

Mấy câu nói, lưu loát, sau khi nói xong, Trần Nguyên Phương không khỏi giơ ngón tay cái lên.

"Ai nha, tư tưởng giác ngộ của em thật cao! Em đã cứu vớt rất nhiều tính mạng! Cũng an ủi những người dân đã bị chúng giết hại, con phố chúng ta trải qua thương lượng, cũng quyết định thưởng cho em!"

Trần Nguyên Phương nói, lại móc từ trong túi tiền của mình ra phong thư, đưa tới.

Giang Châu hơi kinh ngạc, đang nghi hoặc lão già bủn xỉn này sao lại chịu ói tiền ra, kết quả vừa quay đầu, mới phát hiện nhà vẫn còn một người đang ngồi xổm ở ngưỡng cửa nhà mình.

Là một cô gái trẻ tuổi.

Trên cổ đeo máy chụp hình, tay cầm giấy bút, đang nhanh nhẹn ghi chép.

Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu liếc nhìn mình.

Hắn lập tức hiểu ra.

Đây là phóng viên.

~~~