Ngay sau đó, tự giới thiệu bản thân, rồi giới thiệu sơ qua về tình hình hiện tại của mình.
Tiếp theo đó, chọc cho Liễu Mộng Ly ở bên cạnh nhịn không được cong môi lên.
E rằng chỉ có người quen thuộc Giang Châu mới biết, lúc này hắn rốt cuộc căng thẳng cỡ nào.
"Mẹ, Giang Châu anh ấy tốt lắm, đối xử rất tốt với con và Đoàn Đoàn Viên Viên, năm ngoái con và anh ấy đi đến thành phố Thượng Hải tìm mẹ, đáng tiếc mẹ và ba đã chuyển đi."
"Giờ anh ấy mới tìm được địa chỉ của mẹ."
Hạ Chiêu Thiến gật đầu, cười nhìn Liễu Mộng Ly, bà nói: "Mụ chỉ hỏi một chút, không có ý gì khác."
Hai mẹ con lại hàn huyên trò chuyện, Liễu Mộng Ly lại giải thích về chuyện phong thư năm đó.
Sau khi kẻ xong, ngoài dự liệu, Hạ Chiêu Thiến chỉ trầm mặc khoảnh khắc, không nói gì khác.
"Mộng Ly, bây giờ con đã lập gia đình, có hai cô con gái thật đáng yêu, mẹ rất vui."
Hạ Chiêu Thiến suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Con có vui không? Có thích cậu ấy hay không?"
Liễu Mộng Ly không ngờ Hạ Chiêu Thiến đột nhiên hỏi câu này.
Cô hơi sững sờ, gương mặt ửng hồng, liếc nhìn Giang Châu cũng đang nhìn tới, lúc này mới gật đầu.
"Thích."
Cô nhẹ giọng mở miệng.
"Rất thích."
Hạ Chiêu Thiến có chút ngạc nhiên.
Bà biết tính của con gái mình, nội tâm, thích thu mình lại.
Bây giờ ở ngay trước mặt của mình, có thể tự nhiên thừa nhận, điều này cũng đủ chứng minh con bà rất thích.
Hạ Chiêu Thiến vui vẻ tươi cười, bà mấp máy môi, viền mắt bỗng nhiên hơi nóng lên.
"Tốt, thích là tốt rồi."
Bà nhìn Liễu Mộng Ly, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mu bàn tay của con gái.
Nhiều năm không gặp, luôn mặt non nớt trước đây đã trưởng thành, giữa lông mày nhiều hơn một nét trưởng thành.
Con gái của bà, trưởng thành rồi.
"Mẹ, ba đâu?"
Liễu Mộng Ly ưỡn thẳng người lên, nhìn quanh, hỏi: "Ba không có nhà sao?"
Lời vừa dứt, Hạ Chiêu Thiến hơi đổi sắc.
Sắc mặt của bà tái nhợt, lại sợ bị nhìn ra, lập tức miễn cưỡng tươi cười, giả vờ tự nhiên nói: "Ba con tới Bắc Kinh, bận nhiều việc lắm, rất ít trở về, không phải con không thích ổng sao? Sao lại bắt đầu hỏi tới ổng?"
Liễu Mộng Ly nghe vậy, lắc đầu, cười nói: "Trước đây không hiểu, bây giờ hiểu rồi, con có thích hay không không quan trọng, chỉ cần mẹ thích là được rồi!"
Mẹ con gặp lại, có quá nhiều điều muốn trò chuyện.
Giang Châu mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên đi chơi trong chốc lát, cho hai mẹ con đủ thời gian trò chuyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới giờ cơm tối.
Giang Châu cười nói: "Mẹ, Mộng Ly, cơm tối để con làm."
Hắn nói xong, xoay người đi vào bếp.
Đi tới trù phòng, hắn hơi kinh ngạc.
Trong phòng bếp, quét dọn rất sạch sẽ, mở ra tủ bát, chỉ thấy bát bún nguội lạnh bên trong.
Rất hiển nhiên, đây chính là bún buổi sáng ăn còn dư.
Còn lại trống trơn.
Cũng may mắn sáng sớm hôm nay Giang Châu đã mua đủ đồ ăn cùng thịt, đồ gia vị các thứ...
Làm món thịt kho tàu, còn có khoai tây xào chua ngọt, thịt heo hấp với bún, cuối cùng là canh cà chua và trứng.
Một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt.
Giang Châu bưng lên bàn, kêu: "Ăn thôi!"
Hạ Chiêu Thiến dừng một chút, chợt nhìn về phía Liễu Mộng Ly.
"Giữa vợ chồng, phải nhường nhịn, cảm thông cho nhau, chớ bởi vì chút chuyện nhỏ mà giận hờn."
Bà dừng một chút, lại nói: "Chồng con phấn đấu ở bên ngoài, con cũng phải cố chăm lo cho gia đình, để cho chồng con không có buồn phiền ở nhà mới được, có nghe thấy không?"
Liễu Mộng Ly cười đáp: "Dạ biết thưa mẹ."
Lúc ăn cơm, Đoàn Đoàn Viên Viên vụng về dùng đũa, gắp hai miếng thịt kho tàu cho Hạ Chiêu Thiến.
"Bà ngoại, ăn thịt thịt, rất thơm thơm!"
"Ba ba nói ăn thịt thịt có thể cao thêm mạnh thêm nữa đó, bà ngoại, bà cũng ăn nha nha!"
Trẻ con ngây thơ đáng yêu lại khuôn mặt tươi cười, khiến cho viền mắt của Hạ Chiêu Thiến nóng lên.
Bà gật đầu, quay mặt sang một bên, hít một hơi thật sâu để kìm nén dòng lệ rơi xuống, sau đó cười nói cám ơn.
"Cảm tạ Quân Đoàn Quân Viên, các con cũng nhanh ăn đi."
Ăn cơm xong, lại hàn huyên thật lâu, đã đến lúc chia tay.
Liễu Mộng Ly vẫn luôn cười mím chi, cô nhìn Hạ Chiêu Thiến nói: "Mẹ, con sống ở tứ hợp viện bên cạnh đại học Bắc Kinh, ở cuối con hẻm, mẹ có việc cứ tới tìm con, mỗi cuối tuần Đoàn Đoàn Viên Viên không đi học, con sẽ đưa cháu tới đây."
Biết địa chỉ của mẹ, thấy mẹ mạnh khỏe, đó chính là hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của Liễu Mộng Ly.
Viền mắt của Hạ Chiêu Thiến đỏ hoe, muốn nói lại thôi.
Cứ như có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng rồi lại bị nuốt trở vào.
"Ừ, đi đường cẩn thận."
Bà nói, tiễn Liễu Mộng Ly ra cửa, đi mấy bước lại nói: "Mộng Ly, mấy năm nay, mẹ nghĩ thông rồi, tất cả đều phải lấy hạnh phúc của bản thân con làm chuẩn, biết không?"
"Dạ biết, mụ mụ."
Trước lúc chia ly, Hạ Chiêu Thiến rốt cục rơi nước mắt.
Thật ra, bà có rất nhiều lời muốn nói với con gái.
Thế nhưng, giờ nhìn thấy con gái của mình sống hạnh phúc như thế, bà nghĩ nói ra những lời này, khác gì khiến cho con gái mình thêm phiền não?
Khổ sở cùng đau khổ, cứ một mình bà chịu đựng là đủ rồi.
Hạ Chiêu Thiến nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, khóe miệng cong lên thật cao, tuy cười nhưng nước mắt lại chảy dài.
Bà dựa vào khung cửa, ở độ tuổi hơn 40, vẫn vô cùng quyến rũ.
Mặc dù rơi lệ, vẫn ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng người, ưu nhã lại cao ngạo.
Đời này, bà chỉ có thể như thế.
Nhưng may mắn, may mắn cho Mộng Ly của bà, tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
~~~
Đạp xe trở lại tứ hợp viện, Đoàn Đoàn Viên Viên buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được.
Liễu Mộng Ly ru hai cô bé ngủ, sau đó ngồi ở trong sân đọc sách.
Nhìn chằm chằm sách, dường như vô cùng tập trung.
Giang Châu đi tới, đưa tay vỗ nhẹ vào sách của cô.
"Xem cái gì thế?"
Liễu Mộng Ly sửng sốt, vô thức ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Thì xem đại thôi."
Giang Châu cúi người, kéo dài âm điệu: "Kinh nghiệm chăn heo tạp đàm?"
Giọng nói đầy trêu chọc.
Liễu Mộng Ly sửng sốt, vội cúi đầu nhìn, bẽn lẽn nói: "Em nhớ em lấy sách tiếng Anh mà?"
Cúi đầu nhìn.
Quả nhiên là tiếng Anh, cô lập tức thở phào.
Cô đã nói mà, trong nhà làm sao sẽ xuất hiện chăn heo tạp đàm?
Ngẩng đầu nhìn Giang Châu, đang chuẩn bị mở miệng, lại nhìn thấy Giang Châu cười híp mắt nhìn cô.
"Vợ, chúng ta là vợ chồng, không có chuyện gì là không thể nói."
Liễu Mộng Ly mấp máy môi, rồi cô miễn cưỡng nặn một nụ cười, để sách qua một bên.
Thật sự cô không có lòng dạ đọc sách.
"Mẹ em mẹ... dường như có chuyện gì gạt em."
Liễu Mộng Ly cụp mắt, nhẹ giọng nói.
Giang Châu ngồi bên người cô, không lên tiếng, lặng lẽ lắng nghe.
"Mẹ là người thích ăn diện, hàng năm đều sẽ mua thêm quần áo mới, ba thương mẹ, mỗi lần trở về, đều sẽ mang cho mẹ giầy và đồ trang sức khác nhau."
"Nhưng bộ sườn xám mà ngày hôm nay mẹ mặc trên người, là kiểu dáng mấy năm trước rồi, lớp sa tanh trên bề mặt giày mòn đến nổi bày lông, tóc cũng không uốn."
"Hơn nữa... khi nhắc tới ba, mẹ cười cực kỳ miễn cưỡng."
Đều nói hiểu con gái không ai bằng mẹ, nhưng trái lại, cũng là như thế.
~~~