Đứa con nít thở hổn hển hổn hển lắc lư trên ghế, lại nhanh nhẹn lấy ra một cái bánh bao ăn ngon lành.
"Ma ma, ma ma cũng ăn ăn đi, bánh bao thịt thơm quá đi!"
Đoàn Đoàn đưa cái bánh bao cho mẹ.
Liễu Mộng Ly tiếp nhận, lại thấy Giang Châu xoay người lấy thêm, cô kinh hãi nói: "Còn nữa à?"
"Ừ, không biết ba mẹ thích gì, cho nên cũng mỗi loại mua một chút, em xem xem, còn thiếu gì không?"
Liễu Mộng Ly: "..."
Trời ơi, lúc này trên bàn chất đầy đồ ăn, số này cũng đủ một nhà bốn người ăn trong ba bốn ngày rồi!?
Liễu Mộng Ly dở khóc dở cười, vội lắc đầu: "Được rồi được rồi! Mua nhiều như vậy, chúng ta đâu cầm hết nổi."
Giang Châu đưa tay, nhẹ nhàng quét qua mũi của cô vợ, hắn nói: "Em quên chúng ta có xe đạp sao? Em đạp một chiếc, anh đạp một chiếc, mỗi người chở một đứa, dư sức mang đủ."
Liễu Mộng Ly cạn lời với chồng, chỉ có thể bằng lòng.
Đoàn Đoàn Viên Viên ăn xong bữa sáng, Liễu Mộng Ly đã đổi bộ đồ mới, lúc đạp xe ở trên đường, Liễu Mộng Ly không phải biết bị làm sao, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Lòng bàn tay của cô chảy đầy mồ hôi, lại nghiêng đầu lén nhìn Giang Châu.
Ông chồng trông rất tự nhiên, không có chút lo lắng hồi hộp.
Cô nhịn không được hỏi: "Giang Châu, anh không căng thẳng sao?"
Giang Châu nghiêng đầu nhìn cô: "Nếu không... em nghĩ tại sao anh lại dậy sớm như thế?"
Hắn đáp, thở dài, nói: "Căng thẳng đến mức cả đêm không ngủ, vợ, em nhìn vành mắt của anh đen thui này."
Liễu Mộng Ly bị dáng vẻ của chồng chọc cười.
Cô cũng thấy thoải mái hơn không ít.
Trên thực tế, cô nghĩ tới vô số khả năng.
Mẹ của mình tính tình cao ngạo, tiểu thư của gia tộc lớn ở Tô Châu, mẹ nhất định là có yêu cầu đối với con rể nha!?
Mình đã từng rúc vào trong ngực của mẹ, lúc cô còn con gái mẹ từng dạy cô về chuyện này, nhẹ nhàng nói vào tai cô.
"Mộng Ly, tương lai của con còn dài, tìm chồng, nhất định phải tìm người tài mạo song toàn, có cùng đề tài nói chuyện với con."
"Dáng vóc phải mạnh mẽ, mặt mũi tuấn tú một chút, sinh ra con mới dễ thương."
"Được rồi, con là con gái của Hạ Chiêu Thiến, tiêu chuẩn không thấp, người con thích chắc cũng đoạn không thể là người có xuất thân bình thường, nhưng nếu con thực sự thích, mẹ cũng không phản đối."
"Mẹ chỉ hy vọng, con có thể có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc."
~~~
Khoảng cách càng gần, giọng nói nhỏ nhẹ trong trí nhớ ngược lại càng trở nên rõ ràng.
Sau mười mấy phút, hai người rốt cục dừng lại.
Địa chỉ mà Liễu Học Văn cho rất dễ tìm.
Tòa nhà hai tầng kiểu phương Tây, rất dễ nhận ra ở trên núi Vọng Nhi phóng tầm mắt nhìn ra xa phần lớn đều là tạp viện lớn.
Núi Vọng Nhi, một danh lam thắng cảnh vào hậu thế, có diện tích rừng che phủ rất nhiều, trên núi cây phong chiếm đa số, khi mùa thu đến, khắp núi đồi đều là màu đỏ.
Nhưng vào thập niên tám mươi, xung quanh đó chiếm đa số đều là tạp viện lớn, thậm chí có không ít dân chúng, nhóm lửa làm cơm đều dựa vào số cây khô gỗ mục này.
Giang Châu cùng Mộng Ly đậu xe đạp ở ven đường, lại bồng Đoàn Đoàn Viên Viên xuống xe.
Liễu Mộng Ly không nói một lời đi theo phía sau Giang Châu.
Đi chưa được hai bước, Giang Châu bỗng nhiên dừng lại.
Cô sửng sốt, ngẩng đầu đang chuẩn bị nói, đã thấy Giang Châu vươn tay, nắm lấy tay của mình.
Lạnh buốt, toàn là mồ hôi.
"Sao vậy..."
"Đừng căng thẳng."
Giang Châu cắt đứt lời của cô, nhìn chằm chằm cô, cười nói: "Nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, nên tới cũng phải tới, vợ, em yên tâm, chúng ta sẽ luôn cùng nhau."
Liễu Mộng Ly gật đầu.
Bốn người đi tới trước cổng của toà nhà hai tầng.
- Cộc cộc cộc...
Trên cửa là vòng đập cửa, nhẹ nhàng gõ gõ, phát ra tiếng vang.
Một lát sau, nghe thấy âm thanh giày cao gót cạch cạch cạch truyền đến, mấy phút sau, "két két", cổng mở.
"Ai đó?"
Giọng nói dịu dàng ưu nhã truyền đến, ngữ điệu hơi chậm, nhỏ nhẹ dễ nghe, mang theo âm thanh đặc trưng mềm mại của người dân xứ Tô Châu.
Cứ như chỉ cần nghe giọng nói này, cũng có thể khiến người ta trong nháy mắt trở lại chốn yên vũ Giang Nam.
Thân thể Liễu Mộng Ly lập tức cứng đờ.
Ngay khi cổng mơ, nước mắt của cô cũng đã rơi xuống.
Người trong nhà, chính là Hạ Chiêu Thiến.
Bà mặc sườn xám màu xanh nhạt, trên người còn có một chiếc áo khoác, tóc búi sau đầu, cắm nghiêng một cây trâm.
Dù trên gương mặt có thể nhìn thấy dấu vết của năm tháng, thế nhưng năm tháng cũng không đánh bại được mỹ nhân.
Thỉnh thoảng khi ngước nhìn lên, có thể thoáng thấy được sắc đẹp kinh tâm động phách năm đó.
"Mẹ ơi, là con..."
Lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt đã trào dâng, nghẹn ngào lại nói không nên lời.
Hạ Chiêu Thiến vẫn duy trì tư thế mở cổng, kinh ngạc nhìn chòng chọc Liễu Mộng Ly trước mặt, một lát sau mới phản ứng được.
Bà run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Liễu Mộng Ly.
Là ấm áp, mềm mại, có sinh mệnh lực.
Đây… đây là Liễu Mộng Ly, là con gái của bà nha!
"Mộng Ly?"
Bà vừa mừng vừa sợ, nước mắt lã chã lăn xuống, vươn tay, dùng sức nắm chặt tay của con gái, mu bàn tay gầy đến mức hiện ra cả xương mỏng.
Dòng nước mắt ấm nóng rơi xuống, lại không kịp lau đi.
"Mẹ ơi, con đã trở về."
Hạ Chiêu Thiến rơi lệ, mẹ con ôm thật nhau trong chốc lát.
Giang Châu nắm tay của Đoàn Đoàn Viên Viên, đứng lẳng lặng ở một bên, cho đến khi Liễu Mộng Ly phục hồi tinh thần lại.
"À đúng rồi, mẹ, đây là Giang Châu."
Liễu Mộng Ly xoay người, có chút thấp thỏm giới thiệu, nói: "Đây là Đoàn Đoàn Viên Viên, là con của con."
Cô nói, dắt tay của hai đứa con nít, dịu dàng nói: "Đoàn Đoàn Viên Viên, gọi bà ngoại đi."
Hai cô bé chớp chớp mắt nhìn, tuy hai cô bé chưa từng nhìn thấy người trước mặt, thế nhưng sự đồng cảm huyết thống là một loại thể nghiệm rất kỳ diệu.
"Bà ngoại ~ "
"Bà ngoại ~ "
Hai đứa trẻ đồng thanh ngọt ngào gọi.
Bánh bao gạo nếp trắng ngần, béo béo, mềm mềm thơm thơm thì ai mà lại không thích nhỉ?
Hạ Chiêu Thiến dù có chút kinh ngạc, thế nhưng bà hiển nhiên đã lấy lại bình tĩnh, lập tức nhanh chóng cúi người xuống, dắt tay của hai cô cháu gái, lại nhìn Giang Châu, nói: "Vào nhà trước rồi hẵng nói."
Mấy người bước vào nhà, Hạ Chiêu Thiến vội pha trà, lấy đồ ăn vặt, chỉ nghe thấy tiếng gót giầy cộp cộp của bà nện vào sàn nhà vang lên trong phòng.
Liễu Mộng Ly nhanh chóng đi phụ mẹ.
Đoàn Đoàn Viên Viên cũng chạy theo xem náo nhiệt.
Mà Giang Châu, theo thói quen quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Đây là một tòa nhà gạch đỏ hai tầng, với bức tường quét màu trắng đơn giản, sàn gỗ khá cũ.
Chắc là nhà cũ, mới vừa tu sửa, chỉ là làm có hơi vội vàng.
Mà đồ gia dụng trong phòng đều là đồ cũ.
Bàn, sofa, ghế gỗ gụ, đều dùng loại gỗ quý hiếm.
Hắn theo bản năng liếc nhìn vị trí cánh cửa, mí mắt lại hơi giật giật.
Nơi đó...
Không có giầy nam.
Chuyện này đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề rồi.
Mọi chi tiết của ngôi nhà đều tiết lộ một thông điệp -- Hạ Chiêu Thiến dường như đang sống một mình.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Hạ Chiêu Thiến rốt cục làm xong, bưng trà, đặt ở trước mặt của Giang Châu.
"Con tên là Giang Châu? Đúng không?"
Hạ Chiêu Thiến nói với giọng điệu nhẹ nhàng và lịch sự.
Bà không có bất kỳ hành vi soi mói nào, ngay cả nói chuyện cũng tươi cười, khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.
Giang Châu gật đầu, tươi cười vui vẻ, vội đứng lên, nói: "Đúng, thưa dì, con tên Giang Châu."