"Khụ khụ…"
Lý Minh Huệ không kìm được, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Thầy à, đừng quên chuyện chính sự!"
"A? Hahaha!"
Chu Phái Nguyên cuối cùng cũng nhớ ra, ông tháo kính xuống, dụi dụi mắt, rồi bảo Hoàng Triều Quang mang mấy bản thảo tiếng Anh đã chuẩn bị từ trước ở bàn làm việc của ông sang đây.
"Giang tiểu hữu à, thật ra, hôm nay tôi mời cậu đến đây là vì tôi muốn cậu giúp tôi một việc."
Chu Phái Nguyên nói rồi đưa bản thảo tới.
"Cậu xem một chút, có thể dịch mấy cái này không? Tôi già rồi, mắt không tốt lắm, đúng là lực bất tòng tâm mà."
Giang Châu không nghĩ nhiều.
Nhận lấy bản thảo.
Nhìn lướt qua một lần.
Hắn lập tức sững sỡ, rồi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Chu Phái Nguyên.
Chu Phái Nguyên vẫn mỉm cười nhìn hắn, mái tóc hoa râm của ông bị gió thổi từ cửa sổ vào làm cho nó có chút lay động.
Hắn chợt hiểu ra, mảnh giấy này có sức nặng đến dường nào.
"Để vãn bối xem qua."
Giang Châu không nói nhiều, bắt đầu đọc kỹ mảnh giấy, sau đó dịch từng chữ một.
Ngữ pháp tiếng Anh ở thời đại này vẫn chưa được các cơ sở giáo dục mổ xẻ rõ ràng như là ở thế hệ sau.
Một số câu bị đảo ngược, một số câu thì viết khác nhau nhưng cùng một nghĩa, còn có câu thì lại đa nghĩa.
Rất khó để dịch một cách chính xác.
Cũng may, kiếp trước Giang Châu thường xuyên đọc văn kiện, bởi vì điều kiện thông quan của nhiều nước khác nhau nên hắn vẫn phải đọc nhiều văn kiện để nghiên cứu và suy ngẫm.
Ngoài ra, những lúc buồn chán, hắn cũng đã đọc qua không ít từ điển tiếng Anh.
Trong tờ giấy này có khoảng một nghìn từ tiếng Anh, hắn sững sờ một hồi mới hoàn thành xong bản dịch.
Thời tiết mới sang xuân, thế mà giờ cả người hắn đã đổ đầy mồ hôi.
"Thật sự là để ngài chê cười."
Giang Châu nói.
Nhưng mà.
Khi hắn nói xong rồi nhìn lên, thì lại thấy ba người đang đứng đối diện nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc.
Lý Minh Quý kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Triều Quang.
Mất cả nửa ngày ông mới nhếch môi nặn ra vài chữ: "Triều, Triều Quang, anh có nghe thấy không? Tiểu tử này, thực sự đã dịch được rồi sao?"
Hoàng Triều Quang gật gật đầu, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
Ông quay đầu lại, nhìn về phía Chu Phái Nguyên nói: "Thưa thầy, thầy nghĩ thế nào?"
Chu Phái Nguyên nhìn chằm chằm vào Giang Châu.
Ông duỗi tay ra, bắt chặt lấy tay hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Giang tiểu hữu, trình độ tiếng Anh của cậu quả là đáng kinh ngạc! Chúng tôi thật sự thiếu nhân tài như anh!"
"Tôi có một số lượng lớn bản thảo cần dịch. Vậy thế này được không? Cậu giúp tôi dịch những tài liệu này, tôi sẽ báo lên trên để người ta trả thù lao cho cậu. Cậu xem muốn bao nhiêu, tôi chắc chắn là... "
Chỉ là.
Ông còn chưa nói xong, Giang Châu đã lắc đầu từ chối rồi mỉm cười.
"Hiệu trưởng Chu, vãn bối không cần tiền."
Chu Phái Nguyên nghe vậy liền sững sờ.
"Vì sao?"
Giang Châu nói: "Hiệu trưởng Chu đã giao loại công việc này cho vãn bối, thì chính là một loại tín nhiệm lớn nhất với vãn bối rồi."
"Giang Châu bất tài, có thể tận sức chút sức mọn giúp mọi người một chút là thấy vinh dự lắm rồi."
Hắn nói rồi dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Phái Nguyên với đôi mắt sáng ngời.
"Nếu thật sự phải tìm ra một lý do để mà nói, thì có lẽ đó chính là ở sâu bên trong vãn bối, có ẩn chứa một tấm lòng son không sợ bị người khác cười nhạo."
Giang Châu không nói dối.
Càng lớn tuổi, thì lai càng hoa văn.
Chiến tranh giữa các doanh nghiệp là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng hắn cũng không sợ bị chế giễu về tấm lòng yêu nước sâu sắc của mình.
Nếu có thể được trùng sinh và đóng góp thêm lần nữa, hắn vẫn sẽ luôn sẵn lòng..
Hốc mắt Chu Phái Nguyên có chút ươn ướt.
Ông không lên tiếng mà đưa bàn tay già nua như vỏ cây ra, vỗ vỗ nhẹ vào lưng Giang Châu.
"Được, Giang tiểu hữu, không ngờ cậu lại có giác ngộ cao như vậy, quả là nhân tài của quốc gia! Tôi cảm tạ cậu, cảm tạ cậu!"
Nhiệt lệ của ông tràn mặt.
Giang Châu cũng có chút xúc động.
Chu Phái Nguyên lại bảo Hoàng Triều Quang lấy bản thảo gốc ra rồi giao cho Giang Châu.
Đợi đến khi Giang Châu cùng Lý Quốc Đống rời đi, Lý Minh Quý mới quay đầu nhìn về phía Chu Phái Nguyên.
"Thưa thầy, có phải thầy tin tưởng cậu ta quá sớm không? Đề phòng..."
Ông còn chưa nói xong.
Lý Quốc Đống đã xua tay.
"Không cần nói thêm nữa."
Lý Quốc Đống nói: "Đầu tiên thì bản thảo mà thầy đưa cho cậu ta là một số bản thảo không có giá trị, em đừng lo lắng.
Thứ hai! Chốc nữa em báo lên trên, tìm đơn vị kiểm tra lai lịch của cậu ta, từ lúc nhỏ đến lúc trưởng thành, bất kể chi tiết lớn hay nhỏ, chỉ cần không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ đưa những tài liệu quan trọng cho cậu ta để dịch."
Lúc này Lý Minh Quý cùng Hoàng Triều Quang mới yên tâm.
Chu Phái Nguyên nói xong.
Thần sắc bỗng có chút hiu quạnh.
"Thật sự là hổ thẹn, cái việc tổn hao tâm sức như thế, mà Giang tiểu hữu không cần một ly một lai nào để phiên dịch giúp chúng ta. Cậu ta đã tỏ rõ tấm lòng son của mình như vậy mà ta vẫn hoài nghi như cũ, thật sự là khiến ta cảm thấy áy náy"
Chu Phái Nguyên thở dài.
Ông siết chặt tay, bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm, nhìn ra cảnh xuân nồng đậm ngoài cửa sổ.
Vì nghiên cứu của tổ quốc, vì đảm bảo an toàn cho tất cả, ông cũng không còn có cách nào khác.
Dù sau một quốc gia không thể xây dựng dựa trên tình cảm cá nhân, đúng không?
~~~
Giang Châu đi thẳng về tứ hợp viện..
Liễu Mộng Ly đang nấu ăn.
Thấy Giang Châu trở về, cô liền đứng dậy nhìn Giang Chu, hai mắt hơi sáng lên: "Giang Châu? Anh trở lại..."
Cô còn chưa nói hết câu.
Giang Châu đã đột nhiên tiến lên vài bước, duỗi tay ra, dùng sức kéo cô vào lòng.
"Vợ à."
Hắn tựa đầu vào cổ cô, ngửi ngửi cái thanh hương u lãnh của cô.
Trái tim bồn chồn lúc này mới bình tĩnh lại một chút.
"Sao vậy?"
Liễu Mộng Ly bén nhạy cảm nhận được Giang Châu có gì đó không ổn.
Giang Châu hít sâu một hơi, dụi đầu vào cổ cô, lại lắc đầu.
"Không có gì, chỉ là đang vui vẻ thôi."
Sự kiện kia.
Hắn không định nói cho Liễu Mộng Ly.
Chu Phái Nguyên không có nói rõ ràng, hắn cũng không biết mình có nên nói ra hay không, thế nên bây giờ giấu đi thì tốt hơn.
Một giờ sau, cơm tối xong..
Diệp Mẫn Kiệt có chút do dự nhìn Giang Châu.
Giang Châu đang chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn thấy Diệp Mẫn Kiệt, hắn liền lập tức bước tới và nói: "Mẫn Kiệt, có chuyện gì vậy?"
"Cái kia... Giang Châu, tôi có thể ứng trước một ít tiền không?"
Sắc mặt Diệp Mẫn Kiệt có chút quẫn bách: "Cha tôi hôm qua bị viêm phế quản, phải đi bệnh viện, trong nhà lại không có tiền. Chị hai gửi điện báo tới, nói là đang rất gấp gáp, thực sự là xin lỗi, số tiền kia cứ trừ dần vào tiền lương của tôi. Được không?"
Giang Châu nghe vậy, mới lập tức phản ứng lại, hắn vỗ vỗ đầu mình một cái.
"Ồ! Chuyện này tại tôi, tôi quên không giải thích cho anh!"
Giang Châu nhếch miệng cười một cái.
Ngay sau đó hắn tút từ trong túi ra mấy tờ nhân dân tệ, đưa cho Diệp Mẫn Kiệt, nói: "Anh đến chỗ tôi một khoảng thời gian rồi, thế mà tôi lại quên mất chuyện thỏa thuận tiền lương với anh.
Anh làm việc cho tôi nửa năm, tiền lương mỗi tháng là một trăm tệ. Sau nửa năm, tôi sẽ chỉ cho anh cách làm ăn như thế nào, việc kinh doanh có rất nhiều đường quanh co, nhất là vài chỗ cấm khu cùng thoại thuật, tốn không ít công phu. "
Giang Châu nói: "Anh xem có được không?"
Diệp Mẫn Kiệt gật đầu, cầm lấy tiền, vội vàng nói lời cảm tạ.
Trong lòng anh đã hiểu.
Mặc dù có chút tiếc nuối vì không thể kinh doanh ngay lập tức, nhưng Giang Châu đã cho anh 100 tệ mỗi tháng, so với trước đây thì nhiều hơn nhiều.
Giang Châu thấy anh đồng ý thì liền khoác áo lên, sải bước rời đi.
…
Nửa giờ sau.
Đại học Bắc Kinh, Tây Môn.
Một bóng người được che đậy kỹ càng bước ra khỏi cổng trường.
Nhìn thấy Giang Châu, hắn đi thẳng về phía hắn.
"Buổi chiều ngày mai, tại cây ngô đồng trước cửa ký túc xá nhân viên, anh chỉ cần mang theo Chu Khải Văn đến đó là được."
Giang Châu hạ giọng nói.
Người kia gật gật, rồi ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
Đó chính là Vương Thông!