Những ngày gần đây, Vương Thông cùng Chu Khải Văn đã triệt để trở mặt với nhau.
"Cũng chỉ có Quốc Đống dễ tính, mới có thể khoan nhượng với hắn!"
Vương Thông nghiến răng, đút tay vào túi quần rồi nói: "Cứ yên tâm, chiều mai tôi nhất định sẽ đưa hắn tới đó!"
Giang Châu cười cười đưa một chiếc đồng hồ điện tử tới.
"Việc học hành hẳn phải nên là một việc thuần túy, ánh không cần mang gánh nặng tâm lý trong lòng."
Vương Thông gật đầu.
Anh cầm chiếc đồng hồ điện tử bỏ vào túi.
Sau đó, cả hai không nói gì thêm mà tách nhau ra.
Giang Châu trở lại tứ hợp viện.
Hắn lấy ra một cuốn từ điển tiếng Anh dày cộp vừa mua ở Hiệu sách Tân Hoa xã cạnh trường, bật đèn lên rồi bắt đầu dịch bản thảo.
Khi bắt gặp một vài từ không rõ hoặc những từ mơ hồ, vì để cho bản thảo thật sự được chuẩn xác, hắn liền nghiêm túc mở từ điển và kiểm tra chúng cẩn thận.
Liễu Mộng Ly vừa mới tắm xong cho Đoàn Đoàn Viên Viên.
Hai tiểu bảo bối ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Giang Châu, nằm sấp, cẩn thận nhìn bản thảo tiếng Anh mà Giang Chu để trên bàn.
"Baba, đây là Apoba sao?"
Đoàn Đoàn vươn tay ra, chỉ vào mấy chữ viết trên tờ giấy, nghiêng đầu nhìn Giang Châu: "Thầy giáo Diệp nói, con cùng Viên Viên đều phải học thuộc lòng Apoba phật ca!"
Viên Viên nghe vậy liền có chút đề phòng.
Tiểu bảo bối duỗi ngón tay chọc chọc vào Đoàn Đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
"Chị chị, Viên Viên không biết..."
Giang Châu thấy thế liền mỉm cười xoa đầu hai đứa nhỏ.
"Thế thì phải mau ghi lại cái chữ này thôi, để mai ba ba sẽ ghi lại cho!"
Đoàn Đoàn Viên Viên lập tức cảm thấy hứng thú.
Vừa hay Liễu Mộng Ly cũng đi tới, cô mỉm cười rồi đưa tay ra vỗ nhẹ vào hai cái mông của tiểu bảo bối.
"Đừng làm phiền baba đang làm việc!"
Liễu Mộng Ly vừa nói xong, giọng của Trịnh Trung Quang đã vang lên từ ngoài cửa.
"Đoàn Đoàn Viên Viên, ông Trịnh mua bánh vừng này, có muốn ăn không?"
Mắt của hai tiểu bảo bối sáng lên.
"Ăn!"
"Cảm ơn ông! Viên Viên đến đến"
Hai đứa nhỏ bò lăn bò càng từ trên giường xuống, quay đầu chạy ra ngoài.
Liễu Mộng Ly bất đắc dĩ bật cười.
"Ông Trịnh chiều tụi này quá rồi."
Giang Châu cúi đầu viết văn dịch, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không sao đâu, ông Trịnh kiếp này cũng không có con gái bên cạnh phụng bồi, Đoàn Đoàn Viên Viên chơi với ông nhiều một chút cũng tốt. Vợ à, em không cần phải lo lắng."
Liễu Mộng Ly gật gật đầu.
Thấy Giang Chu lại bắt đầu dịch, cô nói: "Hôm nay, em đưa Đoàn Đoàn Viên Viên đi ra ngoài, mua một ít mã thầy nấu canh cho anh."
Sau đó cô nhẹ nhàng rời đi, tiện tay đóng cửa lại.
~~~
Ngày hôm sau.
Buổi chiều.
Giang Châu cẩn thận đặt bản thảo đã dịch vào một túi giấy da trâu rồi đi về phía địa điểm đã ước định với Hoàng Triều Quang.
Mà ở trong Đại học Bắc Kinh, Chu Khải Văn đang để vài cái đồng hồ điện tử, radio bán dẫn và một số máy tính bỏ túi vào trong cái rương mà y hay mang theo.
Trong túc xá, Lý Quốc Đống đang cầm bút viết mấy từ đơn tiếng Anh.
Nhìn thấy Chu Khải Văn chuẩn bị đi ra ngoài, anh cau mày, đứng dậy nói: "Cậu nên đi tìm Vương Thông để xin lỗi anh ấy. Hôm trước bất quá anh ấy chỉ ý kiến về việc quá nhiều người tìm đến cậu, ảnh hưởng đến việc học tập. Cậu lại mắng anh ấy là lão nghèo kiết xác hủ lậu, cả đời không ngẩng mặt lên được.
Chu Khải Văn, chúng ta đều là bạn học, cậu không nên xúc phạm anh ấy như vậy.
Cậu cần phải xin lỗi! "
Chu Khải Văn nghe vậy, bật cười một tiếng rồi nhìn Lý Quốc Đống với vẻ mặt khinh thường.
"Tôi nói này, có phải anh đang cố tình kiếm chuyện với tôi hay không?"
Chu Khải Văn trừng mắt nhìn Lý Quốc Đống: "Dọn ra ngoài là chuyện riêng của hắn, liên quan gì đến tôi? Mẳng chửi một câu thì sao chứ? Tinh quý như vậy sao? Đã nghèo mà còn tự cao thì nghèo cả đời! "
"Ngươi! "
Lý Quốc Đống bị chọc giận đến mức không nói được lời nào.
Anh lại định tranh luận với Chu Khải Văn thì đột nhiên thấy cánh cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Một gương mặt xa lạ ló đầu vào, mắt đảo quanh ký túc xá của họ một vòng, cuối cùng rơi trên người Chu Khải Văn.
"Anh là Chu Khải Văn?"
Chu Khải Văn quay đầu lại rồi nghi ngờ hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì?"
Người kia nhếch miệng cười một tiếng.
"Đúng là anh thì được rồi!"
Người kia lập tức chen người vào phòng rồi nói: "Tôi có một người bạn hỏi mua đồng hồ điện tử và radio bán dẫn. Anh có bán không?"
Chu Khải Văn nghiêng người sang nhìn về phía người thanh niên sau lưng mình, hỏi: "Người đâu? Nếu bạn của anh muốn mua, thì tôi sẽ bán!"
Y nói tiếp, trong giọng nói có chút hàm ý: "Ở thời đại này, đọc mấy cuốn sách chết thì có ích gì? Không thể kiếm tiền thì uống gió tây bắc là đáng đời! Ta có phải người ngu đâu mà có tiền không kiếm chứ! "
Người kia nghe vậy thì cũng gật đầu:
"Nói được những lời này! Thì quả là có tầm nhìn xa trông rộng!"
Nói rồi người kia giơ ngón tay cái lên với y. Có chút cảm khái: "Bạn của tôi chỉ muốn mua hàng ở chỗ anh! Thế nên tôi muốn mua với số lượng nhiều một chút!"
Anh ta tiếp tục hạ giọng xuống rồi nói: "Bố của bạn của tôi là giáo viên của đại học Bắc Kinh, ngày nào cũng theo dõi việc học tập, cậu ta toàn bị giam trong nhà không đi ra ngoài được, cho nên mới nhờ tôi đến hỏi mua.
Ở ký túc xá nhân viên chỗ lầu một, có một cái cửa sổ nhỏ đúng không? Cậu ấy ở trong đó.
Anh hô hai tiếng là cậu ta ra ngoài!
Trong tay cậu ta không có gì ngoài tiền, lúc này muốn mua nhiều đến chừng này!"
Người kia nói rồi giơ tay lên, lật lại.
Ý tứ này rất rõ ràng, mười cái.
Chu Khải Văn ngay lập tức động tâm.
Mười cái?!
Lợi nhuận có thể lên đến hàng trăm tệ!
Y cũng không ngốc.
Ký túc xá nhân viên thì y cũng biết, nhưng nếu thật sự bán đồ ở dưới ô cửa sổ mà bị thầy giáo bắt quả tang thì sao?
Học tịch của y tại đại học Bắc Kinh vốn đã không rõ ràng.
Thêm nữa, đây chính là trường học!
Hắn đang là sinh viên, giờ nếu bị chụp cái mũ đầu cơ trục lợi, đã thế lại còn là làm ăn công khai, thế thì chắc chắn là xong đời!
Chu Khải Văn nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng không thể từ bỏ được miếng thịt mỡ đã dâng lên đến tận miệng này.
Dù sao thì cũng có không ít sinh viên từ các gia đình công nhân viên đã đến đây mua đồ mà không có chuyện gì xảy ra.
Y suy nghĩ một hồi liền hạ quyết tâm, nói với người kia: "Thế thì giao tiền cọc trước! Còn nữa, địa điểm giao hàng là ở cây ngô đồng ngoài rừng. Phải trực tiếp đến cửa sổ để nhận hàng. Nếu hai ta mà bị phát hiện thì không ai có thể chịu trách nhiệm nổi đâu!"
Người kia nghe vậy liền nghĩ ngợi một hồi rồi đồng ý.
Ngay sau đó người kia liền tút hai bó nhân dân tệ ra.
"Anh kiểm tiền đi, bạn tôi muốn năm cái radio, năm cái đồng hồ điện tử. Số tiền còn lại ngày mai sẽ giao cho anh!"
Người kia nói xong liền vỗ vai Chu Khải Văn rồi rời đi.
Chu Khải Văn hoan thiên địa hỉ đếm kỹ lại hai cọc nhân dân tệ rồi nhét chúng vào túi.
"Chậc chậc, tại sao trước kia mình lại không phát hiện ra công việc kinh doanh tốt như vậy được nhỉ?!"
Chu Khải Văn có phần cảm khái.
Trước kia, tất cả số tiền Chu Khải Văn kiếm được đều đến từ việc kiếm chác từ những bức thư của Liễu Mộng Ly.
Có lúc là một hai tờ nhân dân tệ.
Còn có những lúc là một chồng dày.
Lúc đầu y chỉ muốn trộm một ít tiền trong những bức thư, không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển, Liễu Học Văn tìm tới y, nói rằng muốn y nhìn chằm chằm vào Liễu Mộng Ly, không được để cho cô trở lại Thượng Hải.
Sau này Chu Khải Văn lại phát hiện ra Hạ Chiêu Thiến có thể thông qua mối quan hệ giúp Liễu Mộng Ly có được chỉ tiêu nhập học.
Thế là y bắt đầu động tâm.
Bằng cách ép buộc Liễu Học Văn sử dụng các mối quan hệ, y đã thành công nhập học vào trường đại học Bắc Kinh.