Hai năm trước là bởi vì đã lớn tuổi, thế nên chủ tịch đại học Bắc Kinh đã về hưu.
Cả đời ông nghiên cứu vật lý học, đạt được rất nhiều thành quả, ông cũng là một trong những người đặt nền móng cho vật lý quốc gia.
Vào những năm 90, một quỹ mang tên ông đã được thành lập để ươm mầm tài năng trẻ.
Bây giờ ông đã ngoài 80 tuổi, cả Lý Minh Quý cùng Hoàng Triều Quang đều là học trò của ông.
Cũng đều là chuyên ngành Vật lý.
Mà ở thời đại này, văn hóa hàn lâm cũng mới được bắt đầu, thực sự rất khó khăn, nhất là ở trên phương diện dịch thuật các tác phẩm nước ngoài.
Mấy thể loại tiểu thuyết nước ngoài đơn giản còn tốt, có không ít người yêu thích văn học trong nước có thể dịch được.
Nhưng mà.
Một khi dính đến một số từ ngữ chuyên môn, thì sẽ bị dịch thành cực kỳ tối nghĩa và khó hiểu.
Chu Phái Nguyên hồi trẻ từng đi du học.
Ông học chuyên về vật lý, vì thế ông có thể dịch nhiều tác phẩm và tài liệu chuyên môn.
Nhưng mà… dù sao ông cũng đã quá lớn tuổi.
Tám mươi ba tuổi.
Tất cả các chức năng của cơ thể đã và đang suy giảm.
Về phần dịch thuật thì chỉ có thể miễn cưỡng làm, nếu mà dịch ngày dịch đêm vất vả mà tổn thương đến thân thể, thế thì Hoàng Triều Quang cùng Lý Minh Quý có chết cũng không hết tội.
Tai của Chu Phái Nguyên giờ cũng đã không còn tốt lắm.
Ông đặt kính lúp trong tay xuống, đẩy kính lên sống mũi, đứng ngoài cửa sổ lắng nghe, nhưng cũng không nghe được bao nhiêu.
Chỉ thỉnh thoảng khi âm thanh của máy ghi âm to hơn một chút, ông mới có thể nghe ra cách phát âm thuần túy của người Mỹ.
Ông quay đầu lại, nhìn Hoàng Triều Quang, nói: "Cậu đi xem một chút, xem là người ở đâu, nếu là sinh viên Đại học Bắc Kinh của chúng ta thì hãy đưa đến đây, còn nếu là những người tóc vàng mắt xanh thì đừng để ý.."
Hoàng Triều Quang nghe vậy thì vui mừng.
"Được! Để em đi xem thử!"
Ông nói rồi bước nhanh ra ngoài.
Lý Minh Quý thở dài, nhìn Chu Phái Nguyên, nói: "Thưa thầy, mấy tháng nay thầy tìm người có thể giúp em phiên dịch, nhưng tiếc là đất nước chúng ta đang ở trong tình trạng bách phế đãi hưng. Cũng đã có rất nhiều người ra nước ngoài du học, vốn trông cậy vào bọn họ có thể trở về đền đáp tổ quốc, tiếc là lại một đi không trở lại, thế mà lại bám rễ ở bên ngoài... "
(D/G: Bách phế đãi hưng tạm hiểu nghĩa là: "Còn có rất nhiều việc cần phải làm". Chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.)
"Bây giờ, còn không thể tìm cả được người dịch tác phẩm nổi tiếng. "
"Thưa thầy, lần này chỉ sợ Triều Quang sẽ lại thất bại.."
Chu Phái Nguyên ngồi trên ghế, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn vào những quyển sách trên bàn.
Đó là vô số quyển sách ông mang về từ nước ngoài trong thời gian du học.
Bây giờ đất nước đang mở cửa, lại bị tác động của văn hóa ngoại lai, nhiều người lại cho rằng "trăng ở nước ngoài tròn hơn, không khí ở nước ngoài thơm hơn". Cứ mà theo cái tự do văn hóa mới được hun đúc mấy năm kia thì có khi là vong thân mất.
100 người đi du học, thì thậm chí không đủ 10 người trở về
Chứ đừng nói đến những nhân tài cao cấp hàng đầu kia.
Hiện tại nhiệm vụ phiên dịch tài liệu đều mình ông gánh vác, dù sao thì Chu Phái Nguyên cũng đã 83 tuổi, có tâm nhưng mà không đủ sức!
Ông thở dài thườn thượt, đôi mắt đục ngầu có chút đỏ lên.
Ông đưa tay ra, vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Hoàng Triều Quang rồi nói: "Triều Quang, mặc dù quốc lực của Trung Quốc bây giờ vẫn còn non nớt, có không ít người có tâm thế hướng ngoại. Nhưng đại quốc của chúng ta rộng lớn, có đến cả tỷ người, sẽ luôn có những người có tấm lòng son."
"Cứ cố gắng chịu đựng là có thể tìm được."
Lý Minh Quý nghe vậy liền gật gật đầu, không nói gì thêm
Mười phút sau, Hoàng Triều Quang đã quay lại.
Ngay khi mở cửa, ông liền cười nói: "Thưa thầy! Thầy nhìn chút xem! Là một tiểu tử! Cậu ta là sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh chúng ta! Cậu ta đang tự học tiếng Anh!"
Chu Phái Nguyên đi qua, đánh giá Lý Quốc Đống từ trên xuống dưới một lần, rồi lại nhìn cái máy ghi âm trên tay anh.
Lúc đầu Lý Quốc Đống còn có chút cảnh giác và sợ hãi.
Nhưng sau khi nhìn Chu Phái Nguyên vài lần, anh đột nhiên lại nhớ ra!
Đây, không phải là Chu Phái Nguyên, cựu hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh, người đã xuất hiện trên báo sao?!
"Hiệu trưởng Chu!"
Anh kinh ngạc thốt lên: "Em là sinh viên của Đại học Bắc Kinh, không ngờ lại gặp ngài!"
Chu Phái Nguyên xua xua tay cười: "Tôi nghỉ hưu rồi, bây giờ không phải là hiệu trưởng nữa."
Ông nói rồi ra hiệu cho Hoàng Triều Quang pha trà, rồi nói với Hoàng Triều Quang vài câu gì đó.
Sau đó ông hỏi: "Tiếng Anh trong máy ghi âm của cậu từ đâu ra vậy? Cậu nhờ người nước ngoài ghi âm cho cậu à?"
Lý Quốc Đống nghe vậy liền có chút sững sờ, sau đó lập tức lắc đầu.
"Không, không, cái này do... một người thanh niên ghi lại cho em! Tiếng Anh của anh ấy phi thường tốt, anh ấy đang giúp em học tiếng Anh, nhưng anh ấy lại thường rất bận nên không có thời gian, vậy nên anh ấy đã ghi âm lại để em học...."
Lý Quốc Đống nói qua câu chuyện một lần.
Nhưng về việc kinh doanh của Giang Châu, anh cũng vô thức không kể cho Chu Phái Nguyên.
Chu Phái Nguyên nghe xong câu chuyện thì hơi sửng sốt.
Ông im lặng một hồi rồi hỏi: "Anh ta là người ở đâu? Đã từng ra nước ngoài chưa? Cậu có biết gia cảnh của anh ấy như thế nào không?"
Lý Quốc Đống tuyệt đối không nghĩ đến Chu Phái Nguyên sẽ hỏi cái này.
Thế nên khi được hỏi cái gì anh cũng lắc đầu lắc đầu bảo không biết.
"Hiệu trưởng Chu, những việc thầy hỏi em cũng không rõ lắm, nhưng anh ấy sống ngay trong con hẻm ở cổng phía tây của trường chúng ta. Nếu thầy muốn hỏi, thì em sẽ tìm anh ta đến cho thầy được không?"
Chu Phái Nguyên lập tức cảm thấy hứng thú.
Ông không ngờ rằng một người nói tiếng Anh trôi chảy như vậy, lại thực sự là người Trung Quốc?
"Được, được!"
Chu Phái Nguyên nói: "Cậu mang hắn tới đây, để tôi nhìn một chút!"
…
Buổi chiều, ba giờ hơn, Lý Quốc Đống đưa Giang Châu đến.
Giang Châu hỏi anh vài câu, nhưng Lý Quốc Đống lại có chút ấp úng chỉ nói là có người quan trọng đang tìm mình.
Vậy nên Giang Châu cứ thế im lặng rồi đi theo Lý Quốc Đống đến ký túc xá của trường đại học Bắc Kinh.
Đẩy cửa, liếc mắt một chút là thấy Chu Phái Nguyên..
Sau lưng Chu Phái Nguyên, là Lý Minh Quý cùng Hoàng Triều Quang đang đứng đấy.
Giang Châu lập tức nhận ra Chu Phái Nguyên.
Ở thời đại này, ông có thể gọi là một cực bá, đã lên báo mấy lần, làm sao có thể không nhận ra được?
Đặc biệt là trong những năm 90, quỹ ngân sách đều lấy tên ông, ông cũng là người chuyên về chỉ đạo học thuật, rất có uy quyền và có trọng lượng.
Giang Châu vẫn nhớ như in.
Ở kiếp trước, tin tức duy nhất được đăng tải trong vòng bạn bè của anh cả Giang Minh kể từ khi chị dâu bỏ đi, là Giang Hạo Minh nhận được tài trợ từ quỹ.
Cực kỳ vinh dự và tự hào.
Và nguồn gốc của tất cả những điều đó là ông lão trước mặt hắn.
"Hiệu trưởng Chu."
Giang Châu hơi kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười.
Hắn hơi cúi đầu nói: "Không ngờ là hiệu trưởng Chu đến tìm tôi. Thực sự là rất ngạc nhiên."
Chu Phái Nguyên phất phất tay, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, nhìn hắn kèm theo chút thưởng thức: "Thế mà cậu cũng nhận biết được tôi "
"Thành quả của hiệu trưởng Chu phải nói là trác tuyệt, là cự bá trong giới vật lý của chúng ta, sao mà lại không biết được chứ? "
Giang Châu không biết Chu Phái Nguyên tìm mình làm gì.
Nhưng mà.
Khi đối mặt với người có tri thức uyên bác, lại làm ra rất nhiều cống hiến cho quốc gia như vậy, hắn vẫn luôn giữ một cảm giác kính sợ với ông.
Ngay sau đó Chu Phái Nguyên hàn huyên vài câu với Giang Châu.
Điều khiến ông ngạc nhiên chính là người thanh niên trước mặt này trông còn trẻ mà lại có kiến thức cực kỳ phong phú.
Những hiểu biết của người thanh niên trước mặt đều hướng đến sự phát triển trong tương lai, tuy không liên quan gì đến vật lý nhưng thế thôi cũng đủ cho ông rung động.
Hai người càng trò chuyện càng ăn ý.
Trên thực tế.
Đây là sự giao thoa của hai tư tưởng trong hai thời đại khác nhau.
Điều khiến Giang Châu kinh ngạc chính là mặc dù Chu Phái Nguyên đã có tuổi, nhưng với những lý niệm cực kỳ tiên tiến của hắn, ông đều hiểu rõ.