Giang Châu cười nói: "Cũng không phải đại sự gì. Đầu tiên thì tôi báo trước với anh một chuyện, nếu có ai hỏi mấy cái đồ này đến từ đâu, anh cứ nói là do anh trực tiếp bán. Sang năm tôi phải đi học, việc buôn bán này mà truyền ra ngoài thì sẽ không tốt lắm. "
Dương Thụ Long nghẹn lại.
Cái gì?
Đọc sách?
Gã dùng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ nhìn Giang Châu.
Cái đồ chơi này, thành ông chủ lớn rồi mà vẫn muốn học?
Giang Châu cười cười nhìn gã.
Dương Thụ Long nuốt một ngụm nước bọt.
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cũng đúng.
Người thanh niên này tuy làm ăn rõ ràng, đã thế lại cực kỳ lém lỉnh, nhưng dù sao thì cũng mới ngoài hai mươi tuổi!
Ở thời đại này, không ít gia đình có người học đại học.
Không có đạo lý nào Giang Châu lại không thể không đi học đại học..
Dương Thụ Long cũng không nghĩ nhiều về việc học hành nữa, ngay lập tức đồng ý điều đầu tiên của Giang Châu.
"Chắc chắn rồi, còn điều thứ hai thì sao?"
Dương Thụ Long hỏi.
Giang Châu nói: "Anh Dương, anh cực kỳ thông thuộc Bắc Kinh, cũng đã từng đi khắp các hang cùng ngõ hẻm ở đây. Nhà nào mà có đồ chơi gì thì anh cũng đều hiểu rõ hơn tôi."
"Tôi không có sở thích nào khác. Chỉ có sở thích sưu tầm mấy cái đồ chơi nho nhỏ để chơi chơi một chút."
Hắn nói rồi cố ý kéo dài giọng.
"Ví dụ như mấy cái lọ hoa cổ, bát đĩa thìa đũa cũ, mấy cái chai lọ thuốc hít, những bức tranh cùng thư pháp cổ, bàn ghế bằng gỗ đàn tử… Không cần biết nó gãy, rách, bẩn, nát gì, tôi đều lấy hết!"
Dương Thụ Long tỏ vẻ cổ quái nhìn chằm chằm vào Giang Châu.
"Mấy cái đồ chơi vớ vẩn kia, ta thu đồng nát còn không thèm nhìn đến! Nếu cậu muốn, ta sẽ thu thập cho cậu! Cũng không phải chuyện lớn!
Mấy cái thể loại giấy vụn kia, một hào là mua được một đống lớn! Còn mấy cái thể loại bình hoa bát đũa cổ, thì cũng có không ít người ngại sử dụng do người chết đã dùng qua, sợ đó là điềm xấu, đưa tặng cũng không ai muốn nhận!
Cậu tuổi còn trẻ sao lại thích những thứ này? Thật sự là kỳ quái..."
Giang Chu: "..."
Người huynh đệ này.
Nếu mà biết sau mấy chục năm nữa giá trị của những thứ này sẽ tăng vọt, thì đoán chừng hôm nay sẽ nuốt lại những gì mình nói.
Giang Châu cũng không muốn giải thích.
Hắn chỉ nói: "Trong tay có tiền thì thích chơi vài thứ khác người, anh cứ thu mua mấy cái đấy là được, tiền thì cứ trừ vào tiền bán hàng."
Dương Thụ Long gật gật đầu đáp ứng, sau khi chuyển hàng xong liền thở hồng hộc đạp xe dời đi.
~~~
Một ngày sau.
Sau khi Lý Quốc Đống nhận được băng ghi âm, liền hỏi mượn bạn học một cái máy ghi âm bán dẫn, rồi đưa cuốn băng của Giang Châu vào, cẩn thận lắng nghe.
Càng nghe càng khâm phục.
Một người làm ăn trẻ hơn mình, thế mà lại có thể đọc tiếng Anh một cách trôi chảy như vậy!
Còn mình thì thực sự là quá kém!
Tục ngữ nói.
Mèo đen hay mèo trắng, bắt chuột được thì đều là mèo tốt!
Anh không nên nhìn người khác bằng cặp mắt thành kiến như vậy nữa, đúng là là tư tưởng giác ngộ vẫn chưa được cao, thật sự là xấu hổ!
Lý Quốc Đống thở dài trong lòng, quyết định thành thành thật thật làm theo phương pháp do Giang Châu dạy.
Nếu muốn học tiếng Anh, phải đọc thành tiếng!
Nhưng ở trong ký túc xá thì nhất định không đọc ra thành tiếng được, dù sao thì cũng làm phiền người khác, còn nếu đọc ở thư viện thì… mặt anh cũng không dày như thế.
Ngay sau đó, anh đã nhớ ra một nơi khá là tốt.
Lúc đi qua phòng ăn anh mua hai cái bánh bao, mang theo cái máy ghi âm cùng với vài cuốn sách trên tay, đi đến một cây ngô đồng lớn ở ngoài rừng.
Cây ngô đồng này được trồng trước khu ký túc xá nhân viên.
Khu ký túc xá nhân viên, đúng như tên gọi, đó là nơi sinh sống của các giáo viên Đại học Bắc Kinh.
Quy mô của mỗi phòng ký túc xá được phân chia theo chức danh.
Ngày bình thường không có ai lai vãng ở đây, lại thêm cây ngô đồng cao lớn này nữa nên chỗ này khá là bí mật.
Lý Quốc Đống bật máy ghi âm một cách cẩn thận, cực kỳ cẩn thận.
Vật này quý giá, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên anh đi hỏi mượn đồ của người khác, hứa hẹn đủ điều người ta mới đồng ý.
Ngàn vạn lần không thể làm hỏng.
Ngay sau đó.
Lý Quốc Đống đặt cuộn băng vào trong, nhấn nút bật, ngay lập tức giọng tiếng Anh chính gốc vang lên.
Tiếng Anh của Giang Châu thực sự rất tốt.
Ở kiếp trước vì để tiết kiệm tiền, việc giao thương với nước ngoài đều là do hắn kiên trì làm.
Bắt đầu từ khoa tay múa chân, đến khả năng nói chuyện bằng tiếng Anh lưu loát sau này, hắn đã phải trả giá rất nhiều.
Đặc biệt sau này khi tiếp xúc với một số sản phẩm công nghệ cao, hắn thậm chí còn phải gặm nhấm những quyển từ điển dày cộp.
Bất quá.
Sau này khi giàu có và có đủ khả năng chi trả cho các phiên dịch viên chuyên nghiệp, hắn lại coi việc học tiếng Anh thành một cách tiêu khiển trong lịch trình bận rộn của mình.
Không ngờ khi được trùng sinh, nó lại trở thành ngón tay vàng của hắn.
"No matter how bad your heart has been broken, the world doesn t stop for your grief. The sun comes right back up the next day..."
Trong máy ghi âm.
Giọng của Giang Châu cực kỳ đúng tông giọng và dễ nghe, âm điệu trầm bổng du dương rất dễ lọt tai.
Lý Quốc Đống lập tức lớn tiếng đọc theo.
Lúc đầu còn có chút gượng gạo.
Nhưng sau khi dần dần nghe Giang Châu dạy một số cách phát âm, anh mới từ từ tìm được cách phát âm chính xác.
Vốn lúc đầu đọc đoạn văn tiếng Anh còn có chút va vấp, dần dần cũng trở lên trôi chảy.
Nhất là khi nghe thấy Giang Châu đọc diễn cảm các ký hiệu phiên âm, thậm chí anh còn tăng âm lượng và chỉnh lại độ cao giọng của mình.
Vào những năm 80, mọi người đều sống nội tâm và khép kín.
Dám đọc to tiếng Anh là điều mà nhiều người thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Lúc đầu Lý Quốc Đống cũng rất rụt rè khi đọc tiếng Anh.
Nhưng khi thấy tiếng Anh của Giang Châu tốt đến mức đáng kinh ngạc, Lý Quốc Đống cuối cùng cũng tin rằng muốn học tiếng Anh tốt thì phải đọc thật to!
Lúc này.
Anh cũng không biết là trong tòa nhà ký túc xá, có một ông lão đang cầm một chiếc kính lúp, nghiêm túc nhìn vào quyển sách viết bằng tiếng Anh trước mặt.
Cây ngô đồng trước cửa sổ đang đến mùa thay lá.
Trong khu rừng cây yên tĩnh trước mặt, dường như có ai đó đang lớn tiếng đọc diễn cảm tiếng Anh.
Trong nhà.
Một người ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía ông lão, nói: "Thưa thầy, thầy có nghe thấy không? Hình như có người đang đọc tiếng Anh, quả là lạ nha!"
Người này gọi là Lý Minh Quý.
Hơn năm mươi tuổi.
Ông đang mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn chỉn chu, tỉ mỉ, đeo một cặp kính cận dày cộp.
Mà đang ngồi ở đối diện với ông lão còn có một người nữa, có tên là Hoàng Triều Quang.
Cách ăn mặc của cả hai giống nhau ý đúc, quần áo vải thô cùng giày vải thô, đang cầm một cuốn sách, nghiên cứu kỹ lưỡng, thỉnh thoảng lại cau mày, lật từ điển ra, vẻ mặt buồn bã.
Nghe thấy Lý Minh Quý nói vậy, Hoàng Triều Quang liền ngẩng đầu lên cẩn thận lắng nghe.
Đôi mắt ông liền hơi sáng lên, rồi đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, thậm chí còn nhìn ra ngoài thăm dò.
"Đúng là đang đọc tiếng Anh! Thanh âm rất lớn! Có vẻ như đang học từ một chiếc máy ghi âm, cách phát âm của người đọc không được chuẩn chỉ lắm. Nhưng giọng nói trong máy ghi âm lại rất là chính tông!"
Lúc này hai người đang gặp khó khăn trong việc nghiên cứu.
Tâm tư đang lâm vào bế tắc.
Thế nên cả hai liền bất tri bất giác theo thanh âm kia đi đến cửa sở, đứng cạnh nhau lắng nghe người kia đọc.
Rừng cây vốn rất yên tĩnh.
Thế nên chỉ cần nghe giọng đọc thôi là cả hai cũng nhận ra được mùi vị.
Lý Minh Quý nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Triều Quang đang đứng bên cạnh.
"Hửm? Tại sao trong cuốn băng lại có nội dung của sách giáo khoa Đại học Bắc Kinh vậy? Đã thế lại còn dạy ký hiệu ngữ âm nữa? Thậm chí còn có một số phương pháp triển khai từ?"
Hai người cũng đã gặm nhấm không ít sách tiếng Anh.
Chỉ tiếc là cuối cùng cũng chưa được ra nước ngoài, cộng thêm với việc giáo viên giờ đã lớn tuổi, đã 83 tuổi, không thích hợp dạy tiếng Anh nữa.
Giữa cuộc nói chuyện của hai người
Ông lão đang ngồi trên bàn viết cái gì đó cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Người này chính là Chu Phái Nguyên.