Liễu Mộng Ly bị động tác này của hắn chọc cho phì cười.
Giang Châu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.
Sau đó thở dài: "Đi thôi, về nhà?"
Cô gật đầu.
Kéo xe đạp lên.
Hai người đi trở về nhà, Đoàn Đoàn Viên Viên vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Anh nằm xuống đi."
Liễu Mộng Ly vội lấy ra một chậu nước, tìm cồn i-ốt cùng bông băng, quay đầu hướng về phía Giang Châu nói: "Em khử trùng giúp anh."
Giang Châu không từ chối.
Ngả vào ghế tựa, tự giác cởi áo.
Quạt trần quay đều quay đều, quạt điện thương hiệu Camel còn mang đến làn gió mát.
Sau lưng lúc này tê rần.
Cũng không có đau lắm.
Liễu Mộng Ly đi tới, thấy hắn đã cởi áo, còn nhìn nhìn mình, gò má cô không khỏi đỏ lên.
"Anh… anh sao lại cởi áo rồi?"
Cô nhỏ giọng nói.
Nói xong lại phát giác, không cởi áo, làm sao bôi thuốc?
Giang Châu cười híp mắt nhìn cô: "Vợ, nhẹ tay chút, anh sợ đau."
Liễu Mộng Ly: "..."
Cô bối tóc lên cao.
Cẩn thận giúp Giang Châu sát trùng vết thương.
Vào giữa trưa nóng bức.
Quạt điện đang quay kít kít.
Liễu Mộng Ly đột nhiên nhớ tới lúc Giang Châu mới bắt đầu thay đổi.
Có một buổi tối hắn trở về, với cái lưng đầy vết trầy.
Chỉ là bây giờ, dù là con người, hay là tâm tính.
Đều trong vòng mấy tháng ngắn ngủi gần đây, đã xảy ra biến chuyển to lớn.
Động tác của cô dịu dàng.
Không còn cứng nhắc, lạnh nhạt.
Giang Châu cảm ứng được rõ ràng từng động tác một.
Cơn đau sau lưng đau đớn sớm đã bị Giang Châu ném sau ót.
Trong đầu, bỗng hiện ra một ý nghĩ.
Trên thực tế, bắt đầu từ lần trước, Giang Châu vẫn nhớ chuyện này.
Thế nhưng thật không may, trong khoảng thời gian này bận rộn tối tăm mặt mũi, nào tìm được một cơ hội tốt.
Mà bây giờ...
Cô cúi đầu, thận trọng giúp mình xức thuốc vào vết thương trên lưng.
Thỉnh thoảng những lọn tóc rơi xuống, lướt nhè nhẹ lên lưng kích thích giác quan của mình.
Trên người của cô cũng rất thơm.
Xúc giác cũng rất mềm.
Sau khi đến gần mình, hơi thở ấm áp phả thẳng lên cơ thể hắn.
Vô cùng kích thích.
Hơi thở củ Giang Châu bỗng trở nên nặng dọc.
"Vợ."
Giang Châu bỗng nhiên mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn.
Liễu Mộng Ly theo bản năng hỏi.
"Ưm?"
Cô cho rằng làm đau Giang Châu.
Lập tức vội vàng nói: "Làm đau anh sao? Em nhẹ một tí nha..."
Cô nói, rồi vội dừng xức thuốc.
Không ngờ Giang Châu vẫn nằm chợt nghiêng người lại, nắm lấy cổ tay của cô.
Liễu Mộng Ly thấy vậy thì giật cả mình.
Cô sửng sốt, giọng nói có hơi run rẩy: "Giang Châu? Làm sao vậy?"
Giang Châu híp mắt.
Nhìn cô.
"Vợ."
Hắn mở miệng, nói: "Chuyện lần trước em đồng ý với anh, còn tính hay không?"
Chuyện lần trước.
Liễu Mộng Ly có chút sững sờ.
"Bờ sông."
Giang Châu rất tốt bụng nhắc nhở.
Ngay sau đó, Liễu Mộng Ly bỗng nhớ lại!
Từ quan hệ cha mẹ của con cái, thăng hoa lên...
Khuôn mặt tròn của cô, chầm chậm hiện lên những đốm đỏ.
"Giờ trời còn sáng mà..."
"Sáng mới thấy đường để làm chứ."
"Nhưng Đoàn Đoàn Viên Viên còn đang ngủ..."
"Không đợi các con ngủ, lẽ nào chờ tỉnh?"
Liễu Mộng Ly: "..."
Giang Châu bình tĩnh nhìn cô.
Trong đôi mắt đen kịt của cô, ngọn lửa bùng lên, sáng quắc bức người.
Cô hít một hơi thật sâu.
Chân mày hơi nhíu lại.
"Nhưng… lưng của anh bị thương..."
Liễu Mộng Ly ngừng nói, nhìn hắn, trong tròng mắt trắng đen rõ ràng, chất chứa sóng nước dập dìu, nhẹ giọng mở miệng, nghi ngờ hỏi: "Cái đó... không ảnh hưởng sao?"
Giang Châu mím môi vui thầm.
Hắn xoay người.
Ôm Liễu Mộng Ly vào trong ngực của mình.
Cúi đầu, tiến tới, hôn trên mặt của cô một cái.
"Anh ở phía trên."
Hắn khàn khàn nói.
Lại tiến tới, nhỏ nhẹ nói vào bên tai của cô: "Có ảnh hưởng hay không, đợi lát nữa em sẽ biết."
Khuôn mặt của Liễu Mộng Ly đỏ lên.
Vươn tay, che kín khuôn mặt, vành tai cũng đỏ ửng.
Cô nghĩ.
Mình và Giang Châu.
Lúc này mới tính là vợ chồng thật sự nha.
~~~
3 ngày sau.
3 ngày nay, Liễu Mộng Ly không bước chân ra khỏi nhà.
Giang Châu tranh thủ thời gian làm từ sáng đến tối.
Có sự vun đắp, tình cảm của cả hai ngày càng tốt đẹp, tuy đã có con, thế nhưng ngược lại giống như tiểu tình nhân đang đắm say trong tình yêu.
Ngày hôm đó.
Đại ca Giang Minh từ thôn Lý Thất tới.
Chị dâu Diêu Quyên cùng Giang Hạo Minh cũng đi theo.
Kỳ thi vào đại học kết thúc.
Bọn nhỏ cũng được nghỉ hè.
Kinh doanh trong nhà giao cho cha Giang Phúc Quốc, Giang Minh mang theo vợ con tới giúp đỡ.
Dẫu sao là người một nhà.
Lúc gặp mặt, Diêu Quyên liếc mắt lập tức nhìn ra điểm khác lạ vi diệu của Liễu Mộng Ly.
Da dẻ căng mọng.
Trong trắng lộ hồng.
Trong mắt đen trắng rõ ràng, càng giống như lồng một tầng ánh sáng, lấp lánh lại quyến rũ.
Nhất là nhìn Giang Châu.
Ánh mắt khác một trời một vực so với trước đây.
Diêu Quyên đã đoán ra được nguyên nhân.
Thấy Liễu Mộng Ly muốn rửa rau làm cơm, chị lập tức vội vàng bước nhanh qua, cười nói: "Mấy ngày này, em chắc chắc mệt rồi! Để chị làm cơm cho!"
Lời này rõ ràng chưa nói gì.
Thế nhưng nghe xong lại thấy hơi khác thường.
Liễu Mộng Ly đỏ mặt, vô thức nhìn về phía Giang Châu.
Người sau lại cười khanh khách đi tới, ở góc độ người khác không nhìn thấy, dí mặt vào bờ môi của cô hôi cái chụt cực nhanh.
"Giang Châu!"
Liễu Mộng Ly hoảng hồn.
Cô vội hạ giọng mắng chồng: "Anh hai cùng chị dâu đều còn ở đây đó!"
Giang Châu nhíu mày.
"Đều ở đây thì làm sao?"
Hắn hôn vợ hắn!
Thiên kinh địa nghĩa!
Liễu Mộng Ly buồn cười đành chịu.
Đưa tay lặng lẽ véo trên cánh tay của Giang Châu một cái.
"Không đàng hoàng gì cả!"
Lúc này, Giang Minh từ ngoài sân bước vào.
Hướng về phía Giang Châu vẫy vẫy tay.
"Tiểu Châu, tới đây một chút, anh có việc cần nói với em."
"Tới ngay!"
Giang Châu vỗ vỗ tay của Liễu Mộng Ly, theo Giang Minh đi ra ngoài.
Trong sân.
Giang Châu cười nói: "Anh, chuyện gì?"
"Lần này anh tới, là định đi xem trường học."
Giang Minh nói: "Thành tích học tập của Hạo Minh khá tốt, chuyện lần trước em nói với anh, anh đã suy nghĩ một thời gian, cảm thấy em nói không sai."
Giang Minh dừng một chút.
Vô thức nhìn về phía Giang Hạo Minh.
"Chúng ta đã phải chịu cảnh thiếu văn hóa rồi, không thể để cho lũ trẻ chịu một lần nữa."
"Anh sẽ giúp việc trong nhà máy của em một thời gian, đợi mọi thứ ổn ổn, lại đi xem trường học."
Giang Châu cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhếch miệng cười nói: "Anh, em chỉ chờ lời này của anh thôi!"
Sang năm sẽ chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau.
Đến lúc đó, xưởng may đã đi vào quỹ đạo.
Giang Châu nhất định phải giao cho người tin cẩn.
So với với Vu Tự Thanh, dĩ nhiên Giang Minh anh ruột của hắn đáng tin hơn.
Giang Minh gật đầu.
Bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó.
Anh ta nhìn vào trong nhà, chân mày hơi nhíu lại.
"Được rồi, lần này anh tới, ở trong thôn phát hiện một vật, em xem xem?"
Giang Minh nói.
Sờ sờ trong ngực, một lát sau mới móc ra một phong thơ.
"Em nhìn xem người nhận này."
Giang Minh trầm giọng nói: "Có phải là tên của em dâu hay không?"
Giang Châu sửng sốt.
Tiếp nhận.
Nhìn chằm chằm ba chữ tên người nhận thư.
Mặc dù hơi mờ.
Thế nhưng, quả đúng là ba chữ thân thuộc đó.
Liễu Mộng Ly...