Giang Châu sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy vật có liên quan với Mộng Ly.
"Thứ này từ đâu tới?"
Giang Châu hỏi.
Hắn đưa tay nhận lấy, cẩn thận quan sát.
Phong thư bằng giấy kraft.
Trông khá cũ.
Phía trên dùng bút máy viết thẳng đứng tên người gửi và người nhận.
Tem thư là loại tem bưu chính lâu đời nhất được phát hành.
Màu xanh trắng, hình vài cây thông xanh, trên tem có đóng dấu bưu điện.
"Đây là thứ anh tìm được trong nhà trệt của thanh niên trí thức, chú Trường Bảo nói nhà trệt để không cũng lãng phí, bảo anh đi dọn dẹp, làm nơi trữ hàng cho chúng ta."
Giang Minh nói: "Có không ít thứ để lại, đều là mấy thứ của phần tử trí thức, anh thấy em thích những thứ này, nên lọc ra mấy món, không ngờ lọc ra phong thư này."
"Em mở ra xem đi."
Giang Châu vuốt ve phong thư.
Một lúc lâu vẫn không đáp lời.
Hắn tỉ mỉ cất thư trong người, sau đó hướng về phía Giang Minh nhếch miệng cười.
"Anh, cảm ơn."
Giang Minh hơi đổi sắc.
Anh nhìn chằm chằm Giang Châu, buồn bực nói: "Khi nào thành thật như thế rồi?"
Giang Châu chỉ cười cười.
Sao hắn lại không biết mình tâm tư của anh hai?
Phong thư này là gửi cho Liễu Mộng Ly, anh ấy có thể trực tiếp đưa cho Liễu Mộng Ly.
Thế nhưng anh lại chọn đưa cho mình.
Không phải là sợ trong thư viết điều gì đó, gây bất lợi cho mình sao?
Dù sao Liễu Mộng Ly là thanh niên trí thức.
Nhà của cô, không ở nơi này.
Trước đây lúc làn sóng thanh niên trí thức trở về quê hương trỗi dậy, cô đã bao nhiêu lần muốn trở về?
Tuy nói sau này cô lựa chọn ở lại thôn Lý Thất.
Thế nhưng thân phận của cô đối với cả Giang gia mà nói, chính là một cái tai hoạ ngầm.
Giang Châu quay đầu.
Nhìn về phía Liễu Mộng Ly đang ngồi trên hành lang trước cửa.
Ánh mặt trời vừa hay chiếu vào cô.
Đoàn Đoàn Viên Viên đang ngồi ở trên đùi của cô, ngoan ngoan để cho mẹ chải đầu.
Giang Châu cảm thấy ấm áp.
Hắn suy nghĩ một chút, đi tới, tiện tay bồng hai đứa trẻ lên, ôm vào trong ngực.
"Ưm?"
Liễu Mộng Ly nhìn chồng, mím môi cười nói: "Nói chuyện với anh hai xong rồi sao?"
Giang Châu gật đầu.
Lại buông Đoàn Đoàn Viên Viên ra.
"Đi chơi với anh đi."
Đoàn Đoàn Viên Viên ngoan ngoãn dạ, chạy ra sân chơi đùa cùng Giang Hạo Minh.
Liễu Mộng Ly thấy thế.
Thu sách lại.
Cô biết.
Giang Châu có chuyện muốn nói với mình.
"Làm sao vậy?"
Liễu Mộng Ly hỏi.
Giang Châu lấy phong thư từ trong túi ra, đưa cho cô.
"Cái này, em xem đi."
Liễu Mộng Ly hơi nghi hoặc.
Đưa tay nhận lấy.
Trên phong thư, nét chữ uyển chuyển xinh đẹp.
Là dùng bút máy viết, đầu bút vẽ ra những đường nét hữu hình lại uyển chuyển.
Ngay khi nét chữ quen thuộc đập vào mắt.
Biểu cảm trên mặt của Liễu Mộng Ly trong nháy mắt cứng lại.
Nhìn chằm chằm nét chữ hồi lâu.
Cô mới vươn tay, cẩn thận từng li từng tí mở phong thư ra.
Giang Châu chú ý tới, tay cô cũng run rẩy.
Phong thư bị mở ra.
Bên trong là một bức thơ viết bằng bút máy.
Mà nét chữ trong thư, giống như đúc nét chữ ngoài bìa thư.
Giang Châu đoán chắc là do cùng một người viết.
Liễu Mộng Ly ấn mạnh đầu ngón tay đến mức nó chuyển sang màu trắng.
Cô đọc từng chữ từng chữ, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng, hơi nước bắt đầu tràn ngập.
- Xoạch...
Nước mắt bỗng nhiên nhỏ xuống, rơi vào trên giấy.
Liễu Mộng Ly vội vươn tay, lau nước mắt đi.
Động tác cực kỳ cẩn thận, cứ như đang nâng níu bảo vật.
Giang Châu không nói một lời, đứng ở một bên.
Hắn đang đợi.
Đợi Liễu Mộng Ly nói mọi chuyện với mình.
Trong sân.
Tiếng ve kêu nối tiếp nhau vang lên.
Gân giọng kêu ồn ã.
Liễu Mộng Ly vẫn cúi đầu, kìm nén khóc nức nở.
Một lúc sau.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mắt nhìn Giang Châu.
"Giang… Giang Châu..."
Cô nhỏ giọng nức nở, gọi Giang Châu.
Trái tim của Giang Châu giờ khắc này cứ như bị vật gì đó bóp mạnh.
"Ưm."
Hắn đáp: "Anh ở đây."
Giờ này khắc này.
Đối với Giang Châu mà nói, điều cần phải làm chính là vô điều kiện đứng ở bên cạnh cô.
Giang Châu cúi người, ôm cô vào trong lòng, tiếp đó nhẹ giọng an ủi.
Giọng nói dịu dàng lại kiên định, cuối cùng khiến cho Liễu Mộng Ly ổn định cảm xúc.
Một lát sau.
Cô lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, sau đó, lại lần nữa cẩn thận mở thư ra.
Liễu Mộng Ly ngửa đầu, nhìn Giang Châu, nhẹ giọng nói: "Giang Châu, đây là chữ của mẹ mẹ..."
Hôm nay cô, cùng Giang Châu đã là vợ chồng thật sự.
Có yêu, có con, có tất cả thứ mà cô mong muốn.
Liễu Mộng Ly không cần gạt hắn.
Thì ra đây là thư do mẹ của Liễu Mộng Ly viết.
Năm đó, chính sách mở ra, thanh niên trí thức lục tục trở về quê hương.
Hạ Chiêu Thiến cũng hy vọng Liễu Mộng Ly có thể trở về.
Chỉ là, thư đã viết một hai năm.
Lại cứ như đá chìm đáy biển.
Trong thư, đều là một số việc vặt trong sinh hoạt.
Nói cho Liễu Mộng Ly, trong nhà sắm thêm máy may, ngày hôm nay bà khỏi nhà mua đồ ăn, v. v… Phong thơ cuối cùng.
Luôn sẽ hỏi cô.
Con gái ngoan, con có khoẻ không?
Vẫn còn giận mẹ, không muốn trở về sao?
Mẹ giờ mọi thứ đều tốt, không nhớ nhung, không lo lắng, chỉ nguyện con có thể sống an yên.
Cũng đủ rồi.
Đây chính là người mẹ máu mủ ruột rà của mình.
Liễu Mộng Ly gục đầu vào trong lòng của Giang Châu, cắn chặt môi, nức nở khóc rống.
"Em chưa từng thu được thư..."
Liễu Mộng Ly siết chặt áo của Giang Châu, khóc nức nở nói: "Thư mà em viết cho mẹ, cũng đá chìm đáy biển, em còn tưởng… em còn tưởng rằng..."
Đoạn thời gian khó khăn đó.
Bất cứ lúc nào Liễu Mộng Ly cũng muốn trở về.
Cô viết thơ.
Tích góp kiếm công điểm, đánh điện báo, cũng là vì có thể liên lạc với Hạ Chiêu Thiến.
Nhưng mọi thứ đều cứ như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.
Cô còn tưởng rằng cô bị vất bỏ rồi.
Nhưng giờ xem ra, vẫn có người nhớ thương cô.
Cái loại cảm giác mừng rỡ mất mà lại được.
Bao phủ trong đầu của Liễu Mộng Ly.
Giang Châu trầm mặc, không nói một lời, đưa tay vỗ nhẹ ở trên vai của cô.
Tâm tình rốt cục dịu lại.
Giang Châu cầm thơ lên.
Tỉ mỉ quan sát.
Ngày tháng ghi trên bìa thư là một năm trước.
Nói cách khác.
Phong thư này chắc không phải là duy nhất.
Giang Châu vỗ về Liễu Mộng Ly.
Lúc này chị dâu Diêu Quyên cũng đã nấu cơm xong.
Người một nhà ngồi quanh bàn ăn, Giang Châu nhìni Giang Minh, hỏi: "Anh hai, thư này còn nữa không?"
Giang Minh nghe vậy, nhíu mày, nói: "Chỗ anh thì hết rồi, nhưng anh chưa tìm kỹ, những thứ để trong nhà của thanh niên trí thức, anh đã cho người để vào nhà em, nếu em rãnh rỗi, thì tự về nhìn xem, chữ anh biết không nhiều, sợ sót thư của em."
Giang Châu nghe vậy, gật đầu, suy tư.
Một bữa cơm.
Liễu Mộng Ly ăn không tập trung.
Sau khi cơm nước xong, cô dỗ Đoàn Đoàn Viên Viên ngủ trưa.
Giang Châu mang theo Giang Minh cùng chị dâu Diêu Quyên dạo qua xưởng một vòng, để làm quen công việc.
Việc không khó.
Có thể bắt đầu ngay hôm nay.
Lúc đi ra, Diêu Quyên kéo lại Giang Châu.
"Tiểu Châu, nói với em chuyện này."
Diêu Quyên nói.
"Chị dâu? Sao thế?"
Giang Châu dừng lại, nhìn chị hỏi.
"Chị dâu ăn nói vụng về, không biết nên khuyên thế nào cho phải, thế nhưng chị thấy hôm nay lúc ăn cơm, em dâu có gì đó không ổn."