Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 217




Triệu Anh Mai lập tức cười đáp ứng.

"Được, chỉ cần vừa khỏi bệnh, em sẽ lập tức đi làm!"

"Xưởng trưởng Vu, chị đi thong thả nha!"

Vu Tự Thanh rời đi.

Triệu Anh Mai lại nằm trên giường chịu đựng thêm chốc lát.

Lão Miêu đi tới, hướng về phía ả nói: "Đi xa rồi, bà mau dậy đi!!"

Triệu Anh Mai thở phào.

Rời giường, nhanh lấy túi rồi đi ra ngoài.

"Tui đi đến Tam Xưởng, tối nay sẽ trở lại, ông muốn đi ra ngoài thì phải khóa chặt cửa, nghe không?"

Thấy chồng mình gật đầu ứng.

Triệu Anh Mai đi thẳng đến Tam Xưởng.

~~~

Chạng vạng.

Trong văn phòng giám đốc.

Đèn vẫn sáng.

Trần Đông Nhĩ hút thuốc, bưng ly trà, nôn nóng buồn phiền.

- Cốc cốc...

Tiếng đập cửa vang lên.

Lưu Kỳ Long đứng ở cạnh cửa lập tức kéo cửa ra.

"Chị Triệu! Chị đã tới!"

Lưu Kỳ Long cười kích động nói, thở phào nhẹ nhõm.

Chị Triệu đi tới.

Tự tay đưa bản thiết kế tới.

"Quần không có làm lấy, nhưng lấy được bản thiết kế này!"

Triệu Anh Mai nói: "Chủ nhiệm Lưu, anh nhìn xem, có thể đáng bao nhiêu tiền! Thứ này dù sao cũng đáng giá hơn quần chứ!?"

Lưu Kỳ Long nghe thế rất mừng rỡ.

Bản thiết kế?

Y vội nhận lấy, nhìn qua đại khái một lần, phát hiện quả đúng là hàng thật!

Các số liệu của quần, đều được ghi chi tiết trên đó!

"Trần tổng! Ngài xem!"

Lưu Kỳ Long nhanh cầm bản thiết kế đưa cho Trần Đông Nhĩ.

Người sau nhận lấy.

Nhìn thoáng qua.

"Quần ống loa?"

Trần Đông Nhĩ dầu gì cũng làm quần áo.

Trong khoảng thời gian này tới nay, quần ống loa từ Dương Thành, được nhà buôn mang tới Phí Thành xuất bán.

Ông tìm người, nhìn chằm chằm thị trường, biết quần ống loa bán chạy.

Thế nhưng...

Ông vẫn không dám r tay.

Dù sao thì có quá ít người mặc quần ống loa.

Cho dù thịnh hành, có thể thịnh hình cỡ nào?

Đến cùng vẫn là thứ không ra gì!

Nhưng xưởng may Thanh Thanh này đột nhiên xuất hiện ông chủ, lại đột ngột mua một đống vải sợi tổng hợp ế hàng, chỉ vì để làm quần ống loa?

Trong đầu Trần Đông Nhĩ đang thắc mắc và giằng co.

Ông nhìn chằm chằm số liệu đồ tỉ mỉ chốc lát, sau đó nói: "Cô chắc chắn đây là bản thiết kế? Không phải là giả chứ?"

Lưu Kỳ Long còn chưa lên tiếng.

Triệu Anh Mai đã nôn nóng nói.

"Trần tổng, sao ông lại nói vậy được chứ?"

Nàng nói: "Đây chính là thứ mà tôi phải vất vả mới trộm được đấy!"

Ả lập tức thuật lại toàn bộ quá trình một lần.

Trần Đông Nhĩ nghe được tin tức bảy ngày sau bán ra.

Tin tức thật giả lẫn lộn.

Khiến cho vẻ mặt của Trần Đông Nhĩ dãn ra.

"Vừa rồi xưởng trưởng Vu còn tìm tới nhà tôi! Nếu không phải là ta thông minh, đã bị hắn tóm được rồi!"

Triệu Anh Mai đích thật có chút tức giận.

Ả phải mạo hiểm cỡ nào mới trộm được đồ?

Ông còn nói là giả sao?

"Chủ nhiệm Lưu, chẳng lẽ các người không muốn trả tiền sao!?"

Triệu Anh Mai trợn to mắt.

Vươn tay muốn đoạt lại bản thiết kế.

Lưu Kỳ Long cùng Trần Đông Nhĩ giật nảy mình.

"Trần tổng, chị Triệu đã giúp chúng ta nhiều lần, cho tới bây giờ chưa có sai lầm, bản thiết kế này dù là số liệu hay là bản vẽ, cũng không có vấn đề gì..."

Lưu Kỳ Long khổ sở nhìn về phía Trần Đông Nhĩ.

Người sau khẽ cắn môi.

Rốt cục quyết định chủ ý.

"Được!"

Ông ta gật đầu, đưa bản thiết kế cho Lưu Kỳ Long, nói: "Em xuống phía dưới, thông báo cho bộ phận mua hàng nhanh chóng đi mua vải, không mua được sợi tổng hợp, thì cứ mua polyester! Nhà máy chúng ta nhiều người, cố gắng đưa lô quần ống loa này ra thị trường sau 7 ngày, cùng quần ống loa của xưởng may Thanh Thanh tiến vào thị trường!"

Tảng đá trong lòng của Lưu Kỳ Long cuối cùng rơi xuống.

Y vui mừng gật đầu.

Vội nháy mắt với Triệu Anh Mai.

"Được! Vậy em lập tức đi chuẩn bị!"

Lưu Kỳ Long mang theo Triệu Anh Mai rời đi.

Đưa cho ả 5 tờ nhân dân tệ.

Triệu Anh Mai cảm thấy mỹ mãn rời khỏi.

Bên trong phòng làm việc.

Trần Đông Nhĩ ực mạnh một hớp trà.

Thần sắc có chút hung ác.

Ông ta thật vất vả mới có thể biến Tam Xưởng thành một nhà độc quyền.

Giờ xưởng may Thanh Thanh nho nhỏ, lại muốn tái sinh từ trong tro tàn, cướp miếng thịt từ trong miệng của mình sao?

Người si nói mộng!

~~~

So với bầu không khí cực kỳ căng thẳng trong xưởng may.

Vào lúc này trong con hẻm rất dài lại hoàn toàn trái ngược.

Giang Châu đang dạy Liễu Mộng Ly đi xe đạp.

"Giữ chặt ghi đông, chú ý không thể ngừng đạp, tiếp tục đạp lại, dừng lại sẽ rất dễ ngã..."

Giang Châu đang tỉ mỉ dặn dò vợ các kỹ năng để đi xe đạp.

Cô nàng này.

Học hành cực kỳ thông minh, học một biết mười.

Nhưng ở phương diện vận động đi xe đạp, Giang Châu rốt cục phát hiện vợ mình khá ngố.

Liễu Mộng Ly căng thẳng đến mức người đầy mồ hôi.

Cô cầm lấy ghi đồng.

Muốn cố gắng khống chế xe cân bằng, nhưng chiếc xe này lại luôn không nghe theo mình sai bảo.

"Bên trái! Cẩn thận bên trái!"

Giang Châu hoảng sợ hét.

Cuối ngõ hẻm, là ngõ cụt.

Chỉ có bên phải mới có một lối đi nhỏ có thể rẽ ra ngoài.

Bên trái là sườn đất chất thật cao, là trước kia người ta xây nhà còn dư lại.

Bên trong bùn đất tảng đá hỗn tạp, nếu như ngã xuống khẳng định bị thương.

Liễu Mộng Ly đang căng thẳng, lại đột nhiên nghe Giang Châu kêu như thế.

Cô bỗng nhiên vội vàng xoay ghi đông.

Lần này, xoay quá nhanh quá mạnh.

Chiếc xe đạp nhị bát giang, lập tức mất khống chế ngã xuống.

May mắn Giang Châu ở ngay phía sau.

Lập tức vội đưa tay đỡ lấy Liễu Mộng Ly ngã từ trên xe xuống.

Lúc cô ngã, trọng lượng toàn thân đè lên trên người của Giang Châu, hai người đồng loạt lăn vào trong đống đất.

Giang Châu lót ở phía dưới.

Vươn tay, thận trọng ôm lấy vợ.

Nhưng lưng của Giang Châu lại và phải đống đá, đau đến mức hắn kêu lên đau đớn.

Tiếng la rất nhỏ.

Thế nhưng Liễu Mộng Ly nghe được.

"Giang Châu?!"

Cô vô cùng hoảng sợ, vội vươn tay, giùng giằng đứng lên: "Giang Châu? Anh không sao chứ?"

Liễu Mộng Ly mặc một cái quần dài quá gối.

Nửa người trên là một chiếc áo mỏng ngắn tay, tóc thì dùng trâm gỗ mun cài.

Lúc này mái tóc đen óng mượt đang xoã tung trên bờ vai.

"Anh không sao."

Giang Châu chậm rãi đứng lên.

Phía sau lưng đau rát, chắc đã trầy da.

Nhưng chắc không có gì lớn.

"Để em xem sao?! Có phải ngã nặng lắm không?"

Liễu Mộng Ly lo lắng chết mất.

Nhanh đưa tay, kéo Giang Châu đứng lên, rồi vội vã nhìn ra sau lưng hắn.

Quả nhiên nhìn thấy, áo sơmi của Giang Châu bị rách, lộ ra vết thương đỏ thẫm.

Trầy da không nghiêm trọng.

Thế nhưng rất đáng sợ.

Những giọt máu đỏ thẫm đang chảy ra ngoài từng giọt từng giọt.

Nhanh chóng thấm ướt chiếc áo.

Mắt của cô lập tức đỏ hoe.

Nắm váy lên định lau máu cho Giang Châu.

Giang Châu vội ngăn cản động tác của cô.

"Thực sự không sao cả."

Hắn đứng dậy.

Cảm thụ được sau lưng đau nhức từng cơn, lập tức hít vào một hơi.

"Chỉ trầy da tí chút, đợi lát nữa mua chút thuốc về xoa là được rồi."

Giang Châu là nói thật.

Thế nhưng Liễu Mộng Ly lại coi hắn đang an ủi mình.

Sao không nghiêm trọng đâu?

Chảy nhiều máu như vậy.

Bay cả đống da ra luôn kìa.

Lúc hắn ngã xuống, hắn đã dùng cả thân mình để bảo vệ mình ở trong lòng.

Cô càng nghĩ thì mũi càng chua xót.

Giang Châu đứng vững, bỗng nhìn thấy dáng vẻ con mắt đỏ ngầu mũi hồng hồng.

Cứ như một chú thỏ trắng nhỏ buồn tủi.

Hắn thở dài.

Vươn tay, ôm Liễu Mộng Ly vào trong lòng.

"Anh ngã, sao em lại khóc?"

Hắn chế nhạo nói: "Hay là… để anh tới dỗ em?"