Hắn dần dần nghĩ ra một phương pháp.
Ăn sáng xong.
Hắn đến thẳng văn phòng huyện ủy.
Bảo vệ giữ cửa lập tức ngăn hắn lại.
"Làm gì đấy?"
Giang Châu cười cười, đi tới, đưa một điếu thuốc tới.
"Tôi tìm Bí thư Tạ!"
Bảo vệ liếc nhìn, đó là Hồng Tháp Sơn, ánh mắt lập tức sáng lên.
Gã đảo mắt nhìn quan sát, nhưng lại không nhận, chỉ nói: "Tìm Bí thư Tạ làm gì?! Người ngoài không thể tùy tiện vào đây!"
"Phản ảnh tình hình!"
Giang Châu cười nói: "Anh trai, châm chước một chút, tôi tìm Bí thư Tạ thật sự có chuyện!"
Nói xong, hắn lại xốc túi áo của mình lên.
Bên trong là cả một hộp Hồng Tháp Sơn chưa mở.
Bảo vệ ngừng một lát.
"Đồng chí, nếu cậu thật sự muốn tìm Bí thư Tạ, thì không cần phải vào trong."
Bảo vệ hiển nhiên lung lay, nhận lấy điếu thuốc rời, vắt lên tai, sau đó nói: "Bí thư Tạ đến văn phòng huyện ủy vào lúc 8 giờ sáng mỗi ngày, cậu cứ đợi ở đây là được."
Giang Châu cảm thấy nhẹ nhõm.
Cười híp mắt, đưa hết bao thuốc lá còn lại.
"Được! Cảm ơn anh trai!"
Giang Châu cũng không nói nhiều, đưa thuốc, tìm một bậc thềm ở cửa, chờ đợi.
Người hắn muốn tìm tên là Tạ Siêu Hoa.
Đầu năm nay vừa nhậm chức Bí thư huyện ủy.
Chính vị bí thư này đã dẫn dắt Nghĩa Thành thực hiện những cải cách to lớn và đề xuất chính sách "Bốn cho phép".
Đi tiên phong trong chiến lược phát triển kinh tế khu vực "Chấn hưng thương nghiệp, xây huyện ủy", đưa hàng hóa nhỏ lẻ của Nghĩa Thành đi đầu cả nước.
Coi như là một nhân vật huyền thoại.
Khoảng 8 giờ.
Giang Châu nhìn thấy một người từ xa đi tới.
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay đơn giản, với một chiếc áo lót ba lỗ bên trong, bên dưới là một chiếc quần tây và một chiếc thắt lưng da quanh eo.
Chân mang giày vải màu đen, mái tóc pha trắng đen nhưng rất dày, khuôn mặt gầy gò.
Dù đã 51 tuổi, nhưng khi nhìn thấy mọi người, tinh thần vẫn rạng ngời.
Bảo vệ thấp giọng ho khan, liếc mắt ra hiệu cho Giang Châu.
"Đây chính là Bí thư Tạ!"
Anh ta thấp giọng nói.
Giang Châu nghe vậy, chợt từ mặt đất nhổm dậy.
"Bí thư Tạ!"
Giang Châu gọi to.
Tạ Siêu Hoa giật mình.
Liếc nhìn Giang Châu.
Nhìn thấy đối phương là chàng thanh niên, đang cười nhìn mình, lập tức buông hai tay đang chắp sau lưng, nhìn về phía Giang Châu đang đi về phía mình, hỏi: "Cậu là người nào? Tìm tôi có việc gì sao?"
Giang Châu nói: "Cháu là em trai của Trần Minh Thanh! Cháu có chuyện cần phản ảnh!"
Trần Minh Thanh?
Tạ Siêu Hoa lập tức nhớ đến người đàn ông ngoài 30 tuổi đã bị bắt vào ngày hôm kia.
Sắc mặt ông ấy hơi thay đổi, im lặng một lúc, sau đó chắp hai tay sau lưng, nói: "Cậu vào đi, vào văn phòng của tôi rồi nói chuyện."
Giang Châu gật đầu, đi theo Tạ Siêu Hoa vào văn phòng.
Văn phòng được sơn màu trắng, một nửa bên dưới là màu xanh lá.
Lúc này đã loang lổ hết trơn, trên mặt đất có không ít mảng sơn tường bị bong tróc rơi xuống.
"Cậu muốn phản ảnh điều gì?"
Tạ Siêu Hoa kêu người rót cho Giang Châu một ly nước, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi.
Đây là lần đầu tiên Giang Châu nhìn kỹ bí thư ở khoảng cách gần như vậy.
Có thể phá bỏ những ràng buộc, hết lòng vì sự phát triển của người dân, quên đi con đường làm quan của mình, đi đầu đặt nền móng cho sự phồn vinh của Nghĩa Thành.
Đây thật sự là một nhân vật vĩ đại.
Giang Châu bưng tách trà, nhìn Tạ Siêu Hoa, nói: "Bí thư Tạ, tôi muốn tới cầu xin cho anh trai."
"Anh trai cháu cực chẳng đã mới làm ăn buôn bán, Nghĩa Thành chúng ta, từ trước đến nay không trồng ra được cây lương thực tốt nào. Anh trai cháu trên có mẹ già, dưới có con thơ, một đại gia đình trông chờ vào mình anh ấy, anh ấy không buôn bán chút gì đó, làm sao có thể sống tiếp được ạ?!"
"Anh cháu ngày nào cũng bị đánh, bị phạt, chút tiền kiếm được đều giao nộp hết, nhà nghèo đến sắp không còn gì ăn, các bác ở đây còn nhốt anh ấy, cứ tiếp tục như vậy, chị dâu cháu thực sự sẽ chết mất!"
Giang Châu nói như có thật.
Giọng điệu hơi tăng lên, dõng dạc hùng hồn.
Thậm chí còn đứng dậy, hốc mắt hơi đỏ, nhìn Tạ Siêu Hoa, bày ra bộ mặt đau khổ không thể làm gì khác hơn.
Sở dĩ hắn làm như vậy, thực ra bởi vì chuyện này đã từng xảy ra trong lịch sử.
Có điều, người tố cáo ngăn chặn Tạ Siêu Hoa là một phụ nữ trung niên tên Phùng Ái Hương.
Cũng chính vì lần này.
Tạ Siêu Hoa đã trực tiếp cho phép phát triển kinh tế bán sạp.
Đáng tiếc trọng sinh một kiếp, người này đổi thành Giang Châu.
Cũng dời dòng thời gian sớm trước hơn một tháng.
Tạ Siêu Hoa nhấp một ngụm trà, không nói lời nào, mày nhăn lại càng sâu.
"Đồng chí này, phản ảnh của cậu, tôi đều biết cả rồi."
Một lúc sau, Tạ Siêu Hoa nói: "Cậu đợi một lát thì đưa anh trai mình về, chuyện các cậu bày sạp buôn bán, tôi đồng ý."
Giang Châu vui mừng trong lòng.
Ánh mắt hắn sáng lên, nhìn Tạ Siêu Hoa và nói: "Bí thư Tạ! Thật sự cảm ơn bác!"
Giang Châu lại nói cảm ơn.
Tạ Siêu Hoa gọi thư ký tới, nói với anh ta về việc thả người và chỉ tay vào Giang Châu.
Chẳng mấy chốc, thư ký đã đi tới.
"Đi theo tôi."
Giang Châu đứng dậy, quay đầu lại liếc nhìn Tạ Siêu Hoa một lần nữa.
Vị bí thư này, tận tụy vì sự phát triển của Nghĩa Thành đến chết mới xuôi tay, thực sự là một quan chức tốt.
Đi một mạch theo thư ký ra khỏi văn phòng huyện ủy.
Hai người bước đến một căn phòng trệt bên cạnh.
Phòng trệt được khóa lại, trên cửa sắt có một ô cửa sổ nhỏ, dùng để đưa cơm nước.
Buôn bán nhỏ lẻ bị tố cáo, bị bắt nhốt hai ngày, giáo huấn một chút, chưa đến mức phải ăn đạn.
Thư ký cầm lấy chìa khóa, đi tới cánh cửa trong cùng, mở ra, hét lớn vào bên trong: "Trình Minh Thanh, em trai cậu tới đón cậu về này!"
Trong phòng.
Truyền tới tiếng mắng chửi hùng hổ.
"Em trai gì? Ông đây dòng độc đinh! Em trai từ đâu đến?!"
Thư ký chỉ coi như Trần Minh Thanh bị nhốt đến hồ đồ.
Gã này là một kẻ lọc lõi.
Đây đã là 3 lần tiến cung.
Thư ký mở cửa xong liền rời đi.
Giang Châu dựa vào cửa, dùng tay phẩy phẩy mũi.
Trời mấy nay nóng bức, nhốt bên trong, mùi thật gay mũi.
Trần Minh Thanh mặc một chiếc áo ba lỗ, quần ống loe, chân đi dép lê.
Bị giam hai ngày, ăn uống tất tần tật đều ở bên trong.
Mùi không gay mới lạ.
"Mẹ kiếp, nhốt ông mày! Để ông mày không làm ăn, không có cửa đâu!"
Gã giận dữ chửi rủa.
Lúc đi ra, thì nhìn thấy Giang Châu đứng cạnh cửa.
Giang Châu cười cười, nhìn quan sát gã.
Trần Minh Thanh ở trước mặt, tuổi ngoài ba mươi, trẻ hơn mấy tuổi so với lúc hắn nhìn thấy ở kiếp trước.
Cũng chật vật không ít.
Râu ria xồm xoàm, toàn thân bốc mùi, trông giống như một tội phạm đang bị cải tạo.
"Anh Trình."
Giang Châu cười gọi.
Trần Minh Thanh ngẩn người.
Gì?
Anh Trình?
Thật đúng là có người cảm mến tới đón mình à?
Trình Minh Thanh nghi ngờ: "Mày là thằng nào? Tao gặp mày chưa? Chớ nhận thân thích bậy bạ đó!"
Giang Châu cười.
"Trước đây tôi có từng làm ăn chung với anh một thời gian, sau đó tôi đi nơi khác, có thể anh không còn nhớ tới tôi nữa."
Giang Châu sờ sờ mũi.
Hắn chắc chắn rằng Trần Minh Thanh sẽ không nghi ngờ gì.
Trần Minh Thanh không khác nhiều so với kiếp trước. Đó là một kẻ ăn chơi bông đùa.
Kiếm được bao nhiêu, tiêu hết bấy nhiêu, chỉ khác là gã chưa lập gia đình.
Do đó, anh em và đàn bà quen biết, đầy ra đó.