Quả nhiên.
Trình Minh Thanh gãi gãi đầu, nhìn chằm chằm vào Giang Châu, nghĩ cả nửa ngày nhưng vẫn không nghĩ ra.
Anh liền khoát tay: "Quên đi! Cám ơn cậu!"
Giang Châu thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai trò chuyện vài câu rồi chuẩn bị rời đi.
Không ngờ, thư ký lúc trước đã chạy lại.
"Cái kia… Trình Minh Thanh, bí thư Tạ muốn gặp anh!"
Trình Minh Thanh sửng sốt.
"Cái tên khó chịu kia tìm ta làm gì vậy?!"
Anh bắt đầu thấy bực mình.
Trình Minh Thanh quay đầu đối nói với Giang Châu: "Chờ tôi ở đây, tôi sẽ trở lại ngay!"
Nói xong, gã đi theo thư ký vào văn phòng.
Giang Châu nghĩ nghĩ một lúc liền quyết định đi theo..
Hắn không yên tâm lắm, vạn nhất Trình Minh Thanh lỡ lời nói lộ ra thì cũng khá là phiền phức.
Trong văn phòng.
Tạ Siêu Hoa mơ mơ hồ hồ hỏi Trình Minh Thanh về công việc kinh doanh của gã.
Trình Minh Thanh cũng không ngốc, gã nói hết những gì có thể nói, còn những gì không thể nói thì im bặt.
Cuối cùng, khi nghe Tạ Siêu Hoa nói rằng ông sẽ ủng hộ việc anh làm ăn và hy vọng gã có thể dẫn dắt những thanh niên thất nghiệp trong làng cùng nhau phát triển, Trình Minh Thanh nghe xong sốc đến mức không kìm được lời lẽ thô tục của mình.
"Cái quái gì vậy, mặt trời mọc từ phía tây à?!"
Tạ Siêu Hoa: "..."
Giang Châu không kìm được sự vui mừng của mình.
Hắn nghĩ nghĩ một hồi.
Liền đi đến văn phòng bên cạnh, tìm thư ký, và mượn một cây bút và một tờ giấy.
Sau khi viết xong vài chữ trên đó, thì Trình Minh Thanh cũng bước ra khỏi văn phòng với vẻ mặt như gió xuân.
"Chậc chậc! Huynh đệ tốt của tôi! Đi nào! Trình ca mời câu ăn tối!"
Giang Châu nghe vậy liền nhoẻn miệng cười.
"Chắc chắn rồi, đợi một chút!"
Hắn nói rồi quay người và đi vào văn phòng của Tạ Siêu Hoa, đưa mảnh giấy cho bí thư Tạ.
"Cái này là cái gì?"
Tạ Siêu Hoa sửng sốt.
Vô thức nhận lấy nó.
Thấy ông định mở ra, Giang Châu liền vội vàng ngăn lại: "Bí thư Tạ, đây là đề nghị nhỏ của tôi. Chờ tôi rời đi, ông hẵng mở ra xem. Tốt hay xấu, để bí thư Tạ tự mình xem xét!"
Tạ Siêu Hoa gật đầu.
Mãi cho đến khi Giang Châu và Trình Minh Thanh đi xa, ông mới chậm rãi mở tờ giấy trong tay ra.
Chỉ thấy trên tờ giấy viết mấy dòng chữ.
"Cho phép nông dân kinh doanh,
Cho phép buôn bán đường dài,
Cho phép mở cửa thị trường thành thị và nông thôn,
Cho phép cạnh tranh đa kênh.
Nền kinh tế mang lại lợi ích cho người dân mới là nền kinh tế tốt!"
Đồng tử của Tạ Siêu Hoa đột ngột co lại!
Đặc biệt là dòng cuối cùng!
Nền kinh tế có lợi cho người dân mới là nền kinh tế tốt!
Đúng thế!
Tạ Triều Hoa nắm chặt tay lại, hạ quyết tâm.
Ông làm bí thư để làm gì?
Không phải để làm cho kinh tế dân sinh ngày một tốt hơn sao?
Cho dù phải bỏ đi cái mũ ô sa này của mình đi chăng nữa thì ông cũng phải làm tốt công việc kinh tế cho dân sinh!
Ánh mắt thanh niên kia thật hung ác, vậy mà còn nhìn xa hơn chính mình!
Thế mà ông lại vẫn đang co đầu rụt cổ ở đây!
Tạ Triều Hoa vừa cảm thấy hổ thẹn lại vừa cảm khái.
…………
Trong ngõ nhỏ, có mùi thơm của rượu thịt quyện với tiếng nô đùa của lũ trẻ.
Đoàn Đoàn Viên Viên đang nghiêm túc nửa ngồi nửa quỳ trên băng ghế dài.
Có một cái bát nhỏ trước mặt hai đứa trẻ.
Giang Châu mang cho hai đứa nhỏ, mỗi đứa một phần thịt kho tàu.
"Ăn nhanh nhé."
Giang Châu cười nói.
Hai tiểu bảo bối có chút sợ người lạ.
Thế nên cầm đũa lên và ăn một cách chậm rãi và dè dặt.
Giang Châu có chút vui mừng.
Hắn lại gắp thịt cho Liễu Mộng Ly.
"Em cũng ăn đi! Vợ phải trắng trắng mập mập một chút mới xinh!"
Liễu Mộng Ly đỏ mặt giận dỗi liếc hắn.
Cảnh tượng này khiến Trình Minh Thanh ngồi đối diện bật cười.
"Giang đệ à, cậu đã có vợ con rồi, sao lại chạy ra làm ăn? Cậu không sợ bị chụp mũ rồi vào tù à?"
Trình Minh Thanh nhấp một ngụm rượu, cảm thấy toàn thân thông suốt!
Giang Châu chỉ cười: "Chính sách ngày càng tốt hơn. Chỉ bằng cách nắm bắt cơ hội kinh doanh, mới có thể kiếm tiền rồi cho vợ con mình một cuộc sống tốt hơn. Anh có nghĩ vậy không, anh Trình?"
"Không tệ! Tầm nhìn xa! Ánh mắt không tệ!"
Trình Minh Thanh muốn rót rượu cho Giang Châu.
Nhưng Giang Châu lại lập tức từ chối.
"y nha! Uống chút đi!"
Trần Minh Thanh cố ý nghiêm mặt lại, rót cho Giang Châu nửa chén: "Một chút này mà uống không hết thì sẽ là coi thường tôi!"
Giang Châu: "..."
Người này... Cái nào cũng tốt.
Trung thành, trọng nghĩa khí.
Nhưng mà ở trên bàn rượu thì lại khác
Giang Châu yên lặng bóp bóp trán.
Hắn đang nghĩ.
Lần sau có nói gì thì nói, chứ không thể ăn với gã này được.
Giang Châu chỉ có thể giơ ly rượu lên, cụng ly với Trình Minh Thanh.
"Anh Trình, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Lần này em tới đây tìm anh là có chuyện."
Giang Châu nói.
Trình Minh Thanh uống cạn ly rượu, sắc mặt có chút đỏ lên.
"Chuyện gì?"
Giang Châu lấy từ trong túi quần ra một chiếc hoa cài đầu chấm bi đỏ đưa cho gã xem.
"Cái này."
Giang Châu cười nói.
Trình Minh Thanh cầm lấy khẽ vào chạm vào nó: "Chất vải georgette sao?"
Ở thời đại này
Loại vải georgette về cơ bản đều được nhập khẩu.
Rất đắt tiền.
Một chiếc áo sơ mi có giá mười tệ.
Mặc dù thị trường hiện tại đã bão hòa nhưng giá cả vẫn chưa xuống, suy cho cùng, cái giá phải trả là ở đây.
"Tiểu tử rộng rãi đấy! Chất liệu này vậy mà mang ra làm dây buộc tóc!"
Trình Minh Thanh lại thử một chút độ co dãn.
"Giá cả cũng không rẻ đúng chứ?"
Giang Châu gật đầu, giơ bốn ngón tay lên.
"Bốn hào sao?"
"Ừm. "
Trình Minh Thanh nhấp thêm một ngụm rượu, nghĩ một lúc rồi nói: "Cái dây buộc tóc này của cậu chất lượng tốt, vật liệu lại đắt, bốn hào một cái là hợp lý. Nhưng nếu cậu muốn bán nó, thì cũng không thể bán ở mấy nơi thâm sơn cùng cốc! "
Giang Châu cầm ly rượu lên, chạm vào ly rượu của Trình Minh Thanh.
Hắn cười nói: "Vậy nên em mới phải tìm đến anh Trình, không phải sao?"
Nghĩa Thành là thế giới của tiểu thương.
Dựa vào đôi chân, đi khắp mọi miền đất nước.
Đặc biệt sau khi nền kinh tế thị trường bắt đầu, có không ít thanh niên trẻ nhìn xa trông rộng đã bắt tay vào kinh doanh từ rất sớm.
Có không ít người chuyên chạy đến các thành phố lớn, để làm một số công việc mua đi bán lại.
Đại diện kiệt xuất nhất trong đó, cũng chính là Trình Minh Thanh.
Gã mang theo một đám tiểu đệ cùng nhau làm ăn, coi trọng nhất là nghĩa khí.
Dần dần thâu tóm được toàn bộ mạng lưới kinh doanh của tỉnh cùng thành phố.
Trình Minh Thanh thấy Giang Châu lần đầu tiên cụng ly với mình, lập tức cực kỳ cao hứng.
"Tên tiểu tử này! Bụng dạ gian xảo đấy"
Gã ngửa cổ "ực ực" mấy cái, uống hết rượu trong ly, rồi lập tức làm một gắp thức ăn.
Khà!
Cay!
Nhưng thật sảng khoái!
Trình Minh Thanh quẹt miệng một cái nói: "Giang huynh đệ, phải nói trước, tôi cũng không rảnh để giúp cậu không công.
Việc làm ăn thì phải nói đạo lý về phương diện làm ăn. Cái dây buộc tóc này cậu bán cho tôi 4 hào, còn việc tôi bán được bao nhiêu rồi kiếm lời được bao nhiêu thì cũng không liên quan đến cậu, bát cơm lớn thế này thì phải có bản lĩnh lớn để ăn.
Còn nữa, hiện tại tôi cũng sẽ không lấy nhiều hàng lắm, đợi tôi mang hàng đến mấy thành phố lớn như Quảng Châu, Thượng Hải bán thử xem thế nào đã. Nếu bán chạy tôi sẽ tiếp tục lấy thêm hàng. Thế nào? "
Giang Châu mừng rỡ trả lời.
"Đây là đương nhiên!"
Hắn nói thêm: "Có điều, đến lúc lấy hàng, thì phải phiền Trình ca đến tận cửa rồi. Em đang ở xưởng may Thanh Thanh, Đào Hoa trấn,, Phí Thành."
Trình Minh Thanh nhìn Giang Châu, trong lòng cảm khái.
Người thanh niên này thực sự là bản lĩnh.
Đây là vải georgette đấy!
Nói mang ra làm dây buộc tóc là mang ra làm dây buộc tóc luôn được!
Cũng không sợ không bán được!
Nhưng mà, cũng phải nói rằng cái bông hoa này thực sự rất xinh xắn, nếu nó mà được phối với một chiếc áo sơ mi georgette chấm bi, hẳn là sẽ bán chạy hơn!
…………