Đường xe thật dài.
Cũng may hai đứa trẻ đủ ngoan ngoãn.
Trên đường đi, Giang Châu duy trì cảnh giác đủ cao, vì vậy hành trình coi như tương đối suôn sẻ.
Tám giờ sáng hôm sau.
Liền nghe thấy tiếng nhân viên cầm loa hét lên trong toa xe.
"Phía trước là trạm xuống Nghĩa Thành! Nghĩa Thành đến rồi!"
"Nhớ mang theo hành lý của mình, trông kỹ con cái nhà mình! Phía trước là đến Nghĩa Thành rồi, sắp xuống xe nên chuẩn bị sẵn sàng trước!"
"Nghĩa Thành Nghĩa Thành! Người đến Nghĩa Thành, nhanh chóng chuẩn bị!"
~~~
Giọng người đàn ông trung niên phát ra từ loa phóng thanh.
Giang Châu thu dọn xong mọi thứ.
Quay đầu nhìn lại Liễu Mộng Ly, cô đã bế hai đứa trẻ trên tay, chiếc túi vải cũng được đeo chéo trên người.
"Một lát nữa theo sát..."
"Em biết rồi."
Lần này, Giang Châu mới nói, Liễu Mộng Ly đã cười với hắn.
"Lát nữa em sẽ theo sát anh, trông kỹ bọn nhỏ."
Giang Châu cảm thấy ấm áp trong lòng.
Xe lửa đến trạm.
Nhiều người đổ xô xuống.
Dù sao, nền kinh tế thị trường của Nghĩa Thành hiện nay phát triển nhanh hơn nhiều so với các thành phố khác.
Phồn thịnh hơn nhiều so với các thành phố khác.
Không ít nhà kinh doanh đi ra từ Nghĩa Thành.
Người ở đây, dường như có bản năng làm ăn trong xương.
Bốn người xuống xe.
Đập vào mắt là tiêu ngữ được vẽ trên tường.
Thành phố này hiện nay cũng không tính là phát đạt.
Nhưng thắng ở có đủ đầu óc làm ăn kinh doanh.
Sau khi ra khỏi trạm xe lửa, phóng tầm mắt ra phía xa, tất cả đều là những tiểu thương có sạp hàng.
Giang Châu vác túi nylon, dẫn Liễu Mộng Ly và bánh bao sữa, đón một chiếc xe đẩy ba bánh, đi thẳng đến nhà trọ.
Thuê một căn phòng như thường lệ.
Cất hàng đi.
Giang Châu và Liễu Mộng Ly đến cạnh quầy hàng ăn mì. Hắn dặn dò ba người nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó một mình đến cửa hàng bách hóa.
Ở Nghĩa Thành những năm này, các giao dịch tư nhân đang rất nổi.
Cạnh cửa hàng bách hóa là một con hẻm.
Trên con đường lát đá xanh, đường phố hai bên ngõ đều là những ngôi nhà gỗ.
Dưới mái hiên hơi nổi lên là bậc thang được mỗi gia đình đặc biệt dựng lên. Mà lúc này, trên bậc thềm này đang bày bán các loại đồ dùng.
Lục lạc, tất, dây chun, đồ may vá và hơn thế nữa.
Tiếng la hét và tiếng rao hàng vang lên không ngớt.
Vô cùng náo nhiệt.
Giang Châu đi dạo một vòng dọc theo con hẻm.
Trong đầu đã có một dự tính đại khái.
Hắn đi đến cuối con hẻm, ngồi xổm trước gian hàng của một phụ nữ trung niên. Cười híp mắt hỏi: "Thím à, cho cháu hỏi thăm một người."
"Người nào? Cậu nói đi!"
Người phụ nữ trung niên cười đáp.
"Trần Minh Thanh, có ở nơi này không?"
Giang Châu nói.
Người phụ nữ trung niên sửng sốt.
Lập tức nghi ngờ nhìn Giang Châu: "Cậu tìm hắn làm gì?"
Giang Châu mím môi, cười cười: "Đổi lông gà lấy ít kẹo, tìm hắn lấy hàng."
Người phụ nữ trung niên vẫy vẫy tay, chép miệng, chỉ về hướng văn phòng huyện ủy, nói: "Hai ngày trước đi vào đó, đến giờ vẫn chưa ra!"
Giang Châu sửng sốt.
"Đi vào?"
Hắn dừng lại, tiện tay cầm lấy một xấp tất, móc tiền đưa cho người phụ nữ trung niên: "Thím à, có thể nói rõ một chút không? Sao hắn lại vào đó uống trà rồi?"
Giang Châu đã mua đồ, một xấp tất, kiếm được không ít tiền.
Người phụ nữ trung niên chợt vui vẻ ra mặt.
"Chao ôi! Trước đó một thời gian, bị người ta tố cáo, đầu cơ trục lợi làm kinh tế! Cũng không việc gì! Chúng tôi đều quen rồi! Cứ ba dăm ba hôm lại được mời đi uống trà, nhốt hai ngày rồi ra!"
"Chỉ đáng tiếc, tiền vất vả lắm mới kiếm được, đoán chừng đều bị phạt sạch!"
Người phụ nữ trung niên thở dài nói.
Giang Châu im lặng một lúc, nói cảm ơn, đứng dậy bỏ tất vào túi.
Trần Minh Thanh.
Đồng bạn hợp tác thực sự đầu tiên trên danh nghĩa của Giang Châu ở kiếp trước.
Hai người đã quen biết nhau lúc cùng nhập hàng ở Dương Thành.
Khi đó, để cùng nhau ăn làn sóng quần áo, ép giá nhập hàng, lần đầu tiên cả hai đã hợp tác với nhau và thu về một khoản lợi nhuận kếch xù.
Kể từ lần đó.
Về cơ bản sẽ đồng ý đến Dương Thành nhập hàng.
Về sau khi việc kinh doanh mở rộng, lúc Giang Châu lần đầu tiên rơi xuống đáy, cũng chính Trần Minh Thanh đã cho hắn mượn một khoản tiền lớn để gây dựng trở lại.
Nói chung.
Người này gan dạ sáng suốt, quyết đoán, có tầm nhìn xa, là đối tác tốt để hợp tác.
Giang Châu chỉ biết gã lập nghiệp từ huyện Ô, Nghĩa Thành bên này.
Bắt đầu làm nên từ kinh tế quầy hàng nhỏ.
Dưới tay có một đám anh em khắp hang cùng ngõ hẻm đi theo.
Phạm vi kinh doanh cực kỳ rộng lớn.
Chỉ là, điều mà Giang Châu không ngờ là hắn không đến không đúng dịp lắm, đúng lúc đối phương được mời đi uống trà.
~~~
Chuyện rơi vào bế tắc.
Giang Châu hỏi thăm tình hình gần đây suốt chặng đường.
Lúc trở lại nhà trọ, Liễu Mộng Ly vừa nhìn thoáng qua đã thấy được sắc mặt của Giang Châu không tốt lắm.
Cô đặt sách xuống, đứng dậy, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Không thuận lợi lắm sao?"
Giang Châu không có ý định lừa dối cô, gật đầu, nói sơ qua sự tình.
Hắn nhận thấy, Nghĩa Thành bên này, cấp trên bắt đầu cơ trục lợi nghiêm khắc hơn nhiều so với Phí Thành bên đó.
Hiện nay, mặc dù nền kinh tế nhỏ bé của Nghĩa Thành phát triển bừng bừng khí thế.
Nhưng mà, các chính sách bên trên cũng đã được thắt chặt.
Muốn bán thứ gì đó, về cơ bản đều phải lấy hàng từ tay người dân địa phương và tổ chức theo nhóm.
Một gương mặt xa lạ, tùy tiện xách một đống hàng hóa đi bán buôn.
Số phận cuối cùng có lẽ sẽ bị tố cáo trực tiếp và được mời đi uống trà một lần.
Quan trọng nhất là.
Thị trường mà Giang Châu phải đối mặt, không phải là một nơi nhỏ bé như Nghĩa Thành.
Hơn 40.000 dây cột tóc hoa.
Chỉ có thị trường lớn hơn mới có thể tiêu thụ.
Trong tay hắn không có ai.
Chỉ có thể tìm đến Trần Minh Thanh nhờ giúp đỡ.
Liễu Mộng Ly dừng lại, đôi mi thanh tú hơi nhăn, cô đứng ở một bên, lại không giúp được gì, cảm giác không thể ra sức nuốt chửng cơ thể cô từng chút một.
Cô mím môi, đầu tiên là ngăn cản Đoàn Đoàn Viên Viên muốn tìm đến chơi với Giang Châu, sau đó lại rót cho Giang Châu một ly nước.
"Xin lỗi."
Liễu Mộng Ly nhẹ nhàng nói, mi mắt hơi rũ xuống, trông thật đáng thương.
Giang Châu cầm lấy ly nước, chưa kịp uống đã nghe được lời này của cô.
Hắn nhìn Liễu Mộng Ly.
Yết hầu lăn lăn, cười nói: "Sao đột nhiên lại nói xin lỗi?"
"Bởi vì không giúp được gì cho anh hết."
Liễu Mộng Ly mím khóe môi, ngẩng đầu nhìn Giang Châu nói: "Chuyện gì cũng để một mình anh gánh vác, em cảm thấy rất buồn."
Giang Châu hơi sửng sốt.
Hắn đặt cốc nước xuống.
Thở dài.
Đưa tay ra, nắm lấy tay Liễu Mộng Ly, nhẹ nhàng kéo tới.
Liễu Mộng Ly không phản ứng kịp, kêu lên một tiếng nhỏ, cả người ngã vào vòng tay hắn.
Vòng tay của Giang Châu rất ấm áp.
Khóe hàm của hắn rất rõ ràng, khóe môi luôn nhếch lên một độ cong.
Ánh mắt hắn rơi vào người cô, dịu dàng lại chuyên chú.
"Em có thể ở cạnh anh đã là giúp anh nhiều nhất rồi."
Giang Châu khẽ cười nói.
Nói rồi, hắn đưa tay ra, từng chút một ôm chặt lấy cơ thể Liễu Mộng Ly.
Hù.
Có lẽ.
Hắn đã hơi nóng vội.
Nóng vội không thể ăn được đậu hủ nóng.
Hắn phải tính toán lần lần.
~~~
Ngày hôm sau.
Giang Châu sáng sớm đã dậy.
Đêm qua hắn nằm trên giường suy nghĩ cả đêm, xâu chuỗi lại tất cả những thông tin nhỏ lẻ về Nghĩa Thành mà Trần Minh Thanh đã nói với bản thân ở kiếp trước.
Bao gồm một số thông tin đã nhìn thấy về sự phát triển của Nghĩa Thành.