Người đông nườm nượp.
Cuối cùng cũng chen vào sân ga.
Nhìn thấy xe lửa đến từ xa, tiếng ầm ầm lạch cạch từ xa đến gần.
Đoàn Đoàn, Viên Viên sợ tới mức chui thẳng vào vòng tay của Liễu Mộng Ly!
"Con hổ lớn! Con hổ lớn!"
Đoàn Đoàn hét lên.
Viên Viên cũng rúc người lại thành một khối, ôm lấy chân Liễu Mộng Ly không chịu buông.
Giang Châu sửng sốt.
Lúc này mới hiểu ra, hai đứa nhỏ vẫn chưa một lần nhìn thấy xe lửa, cái gã khổng lồ bằng sắt đó thoạt nhìn có chút đáng sợ.
"Đó là xe lửa, không phải hổ."
Giang Châu bước tới, cúi xuống, ôm hai đứa nhỏ vào lòng an ủi.
Xe lửa cuối cùng cũng dần dần dừng lại.
Đứa nhóc tò mò nhìn cái gã khổng lồ này.
Giang Châu quay lại nói với Liễu Mộng Ly: "Đi thôi, chúng ta lên xe."
Liễu Mộng Ly gật đầu, nắm lấy tay hai đứa nhỏ, đi theo sau Giang Châu, theo dòng người tìm đến giường nằm chen vào.
Lúc mua vé là ba giường liền kề.
Hai giường dưới, hai giường trên.
Giang Châu vừa lên xe, hắn nhét hàng hóa của mình vào bên dưới giường trong cùng.
Sau khi xác nhận miệng túi đã được cột chặt, cuối cùng cũng rảnh tay ra.
Rồi lại thu xếp ổn thỏa cho Liễu Mộng Ly và bọn nhỏ.
Đoàn Đoàn, Viên Viên lần đầu đi xe lửa.
Tò mò nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Tiếng bánh xe bắt đầu chạy vang lên lạch cạch, cảnh tượng bên ngoài cửa kính xe nhanh chóng thụt lùi.
Cũng may với quyết định của Giang Châu.
Trong toa xe vào lúc này, bốn giường nằm tạo thành một không gian thu hẹp.
Không có người lạ vào.
Bọn nhỏ cuối cùng cũng cởi mở hơn nhiều.
Líu ríu như tiếng chim sẻ ồn ào.
Khoảng một tiếng sau.
Đoàn Đoàn Viên Viên chìm vào giấc ngủ say.
Ngủ ở giường dưới đối diện Giang Châu.
"Ăn chút gì đi?"
Liễu Mộng Ly mở túi vải, bên trong lộ ra trứng gà luộc và bánh hấp.
"Đây đều là những thứ mà lúc sáng mẹ bảo em mang theo."
Giang Châu cười lắc đầu.
"Anh không đói, em ăn đi."
Liễu Mộng Ly nghe vậy, cẩn thận cất chiếc túi vải vào lại.
Thực ra.
Cô có thể nhìn ra được, Giang Châu vẫn đang luôn căng thẳng thần kinh.
Trên xe lửa quá ồn ào.
Khắp nơi đều là người.
Lúc Đoàn Đoàn Viên Viên ngủ được giữa chừng, thì nghe thấy toa xe cách vách truyền đến tiếng xôn xao.
"Mẹ kiếp, ai đã lấy trộm tiền của tôi?! Đứng ra đây!"
"Để ông đây bắt được, thế nào cũng đập chết hắn!"
"Hai mươi tệ đâu! Nhanh lên! Tất cả kiểm tra qua cho tôi! Trên tiền tôi có viết tên, trốn không thoát được đâu!"
~~~
Lắng tai nghe.
Hóa ra là một người đàn ông trung niên bỏ tiền vào trong túi áo Trung Sơn và giữ chặt suốt chặng đường.
Không ngờ lúc này lên xe, người người chen nhau, không biết từ lúc nào tên trộm đã dùng dao rạch một đường dưới túi áo, rồi lấy tiền chuồn mất.
Khi phát hiện ra, túi trống trơn, áo cũng rách một lỗ.
Vào lúc này tình cảnh hỗn loạn ầm ĩ.
Mấy nhân viên trên xe đều đi cả.
Hai người đều không phải là người thích xem náo nhiệt.
Một lúc sau, tiếng huyên náo giảm dần, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân tản ra.
"Xin hỏi, đồng chí, chỗ anh đây còn vị trí trống không?"
Nghe tiếng, Giang Châu ngẩng đầu.
Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặn mà.
Tóc thắt bím đuôi sam, mặc áo sơ mi lụa thịnh hành nhất, cùng váy hai lớp, để lộ cổ chân trắng nõn.
Cười lên rất có hồn.
Khi nhìn người khác, ánh mắt ánh lên sáng ngời.
Rất dễ khiến người ta buông lỏng phòng bị.
Thế nhưng…
Giang Châu lễ phép cười xa cách: "Không còn."
Cô gái: "???"
Sắc mặt cô ta hơi thay đổi, có vẻ hơi ủy khuất, duỗi một ngón tay có móng sơn đỏ ra và chỉ về phía giường trống phía trên bọn trẻ.
"Ở đây không phải còn một vị trí trống sao? Tôi không có tiền mua vé giường nằm nên mua ghế ngồi. Nhưng mà, nhưng mà chặng đường này còn lâu quá, mệt mỏi lắm... Đồng chí, anh giúp tôi một chút, có được không?"
Phải nói rằng, vẻ mặt làm khó người khác của cô gái rất thích hợp.
Điềm đạm đáng yêu, tủi thân vô cùng.
Nếu đây là một người đàn ông bình thường, thể nào cũng sẽ đồng ý.
Thế nhưng.
Cô ta lại gặp phải Giang Châu.
Chưa nói đến chuyện Giang Châu có hiểu phong tình hay không.
Trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết, đàn bà là một con dao, một con dao chết người.
Kiếp trước.
Lúc hắn làm nhà buôn, thường cùng ba bốn đồng bạn đến Dương Thành nhập hàng vì sự an toàn.
Thường ngồi xe lửa liên đêm.
Trên xe nhàm chán, sẽ thường có loại phụ nữ như vậy lảng vảng ở các toa xe.
Hạ thấp lòng phòng bị của bạn, sau đó dẫn theo một hai người gọi là anh trai kéo tới, kẻ tung người hứng, vừa tâng bốc vừa dụ dỗ bạn, gần như gọi bạn là em rể!
Sau đó sẽ có người đề nghị chơi bài.
Khá lắm.
Thật ngoan độc.
Khiến bạn thua sạch túi.
"Thực sự xin lỗi, tôi và vợ tôi cần nghỉ ngơi, cô đến toa khác hỏi thử xem."
Giang Châu tỏ rõ sự từ chối.
Cô gái mím môi, hiển nhiên có chút không cam lòng.
Nhưng nhìn thấy hai đứa nhỏ lấm lem bùn đất đầy người, nghĩ chắc cũng là người nhà quê từ vùng nông thôn lên.
Không có bao nhiêu tiền.
Cô ta cảm thấy nhẹ nhõm, lại cười dịu dàng đi đến một toa xe khác.
Giang Châu vừa quay đầu lại.
Chỉ thấy Liễu Mộng Ly đang nhìn chằm chằm mình.
Hắn sửng sốt.
"Sao vậy?"
"Anh... sao không cho cô ấy vào?"
Liễu Mộng Ly nhỏ giọng nói.
Nhưng Giang Châu lại thấy rõ ràng có chút ngượng ngùng đáng yêu.
Hắn mím môi, cười nói: "Nếu cô ta đi vào, đến lúc đó đột nhiên bắt anh đền tiền, lừa cả người đến nhà làm con rể thì sao?"
Liễu Mộng Ly sửng sốt trước lời nói đùa của hắn.
Ngay lập tức mím môi không vui.
"Vậy thì cứ anh đi!"
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt trong trẻo liếc nhìn Giang Châu: "Cô gái người ta xinh đẹp biết bao? Anh đi cũng đâu thiệt."
Giang Châu giận đến vui.
Cô nàng này!
Hắn dứt khoát nghiêng người tới, thấy Liễu Mộng Ly vừa cười vừa thu mình trên giường nằm.
Giang Châu nắm lấy chân cô.
Nắm chặt lắc lư, mắt cá chân trắng bóng lộ ra từ khe hở của ống quần.
Hắn nhìn đến nóng cả mắt.
Sau đó, kéo một cái.
Liễu Mộng Ly nhất thời kêu lên một tiếng, cả người bị Giang Châu kéo vào trong vòng tay.
Hắn nhìn xuống, hai tay chống bên người cô.
Lúc này trong toa xe có rất ít người qua lại.
Nhưng không có nghĩa là không có ai.
Lúc này tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Liễu Mộng Ly bị hắn giam cầm trong vòng tay không thể nhúc nhích, cả khuôn mặt xinh xắn lập tức đỏ bừng.
"Giang, Giang Châu!"
Cô khẽ hét lên, đôi mắt ngấn nước.
"Có người tới!"
Hai mắt Giang Châu mờ mịt.
Một lúc sau, hắn cúi người và hôn nhanh lên má cô.
"Vợ à, mau chuẩn bị xong một chút."
Giọng khàn khàn, hắn ghé vào tai cô nói.
"Anh sắp, đợi không kịp rồi."
Một câu không đầu không đuôi.
Liễu Mộng Ly thậm chí còn không hiểu nghĩa là gì.
Tiếng bước chân đến gần.
Cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh hai người.
"Kiểm tra vé."
Giọng của nhân viên soát vé vang lên.
Giang Châu lấy trong túi ra bốn vé giường nằm đưa tới.
Ngoài ra còn có một lá thư giới thiệu.
Nhân viên soát vé mở ra liếc nhìn.
"Thăm người thân?"
Đúng vậy.
Lý do Giang Châu bảo Giang Trường Bảo viết chính là đi thăm người thân.
"Vâng, sinh con xong xuống quê đã bốn năm, vợ tôi vẫn chưa được về nhà, đưa cô ấy trở về thăm."
Chuyện này ngược lại cũng rất thường thấy.
Nhân viên soát vé liếc nhìn qua, rồi trả lại vé và thư giới thiệu cho Giang Châu.
"Chú ý bảo vệ cẩn thận những vật phẩm có giá trị của mình."
Nói xong, sau đó liền rời đi.
Điều mà Giang Châu không chú ý tới là khi mình nhắc đến từ "thăm người thân".
Nét mặt của Liễu Mộng Ly đột nhiên cứng lại.