"Không đáng bao tiền, chú cứ cầm lấy."
Giang Châu cười nói.
Giang Trường Bảo lúc này cũng không từ chối tiếp, đi theo Giang Châu đến văn phòng.
Phía sau, sắc mặt Hồ Tiên Lai đen như đáy nồi.
Thằng nhãi này.
Rốt cuộc là cố ý hay là không hiểu chuyện đây?!
"Chuyện này nếu là mấy năm về trước, thằng nhãi này lông còn chưa mọc đủ, hắn đã phải được chỉ định sửa đổi tư tưởng!"
Hồ Tiên Lai bực bội lẩm bẩm.
~~~
Trong văn phòng.
Giang Trường Bảo đang viết một lá thư giới thiệu cho Giang Châu.
"Cháu đi Nghĩa Thành, cẩn thận một chút, thời buổi này không yên ổn!"
Giang Trường Bảo được cho là thế hệ trước biết được mấy chữ trong thôn.
Tổ tiên đời trước là thầy dạy học.
Trước đó bị sửa đổi, về sau hoàn cảnh tốt, ông lại được người trong thôn kính trọng, bầu lên làm trưởng thôn.
Hết lòng vì thôn Lý Thất.
Nhìn thấy thằng nhóc ăn chơi đàn đúm năm nào nay đã biết chăm lo cho gia đình, còn làm ăn kinh doanh, xây nhà gạch đỏ, Giang Trường Bảo chỉ cảm thấy khí nơi lòng ngực thông thuận.
"Chú, cháu biết rồi."
Giang Châu cười nói.
Chừng mười phút sau, Giang Trường Bảo cuối cùng cũng viết xong thư giới thiệu.
Bên trên còn đóng con dấu của trụ sở thôn.
Giang Trường Bảo bỏ lá thư vào phong thư, nghiêm nghị giao cho Giang Châu.
"Cháu đó, vẫn còn trẻ, năng nổ là chuyện tốt."
Giang Trường Bảo nói rồi, lại dừng lại một chút, cau mày nói: "Có điều, chuyện kiếm tiền này quá nổi trội, đội trưởng Hồ nói cũng không sai, cháu đừng để trong lòng."
Giang Châu cười gật đầu.
"Chú yên tâm, cháu có dự tính riêng."
Giang Châu nói xong, cất kỹ thư giới thiệu, sải bước rời khỏi trụ sở thôn.
Hồ Tiên Lai thấy Giang Châu rời đi, lại bưng tách trà lên uống một ngụm.
Nhìn thấy Giang Trường Bảo từ trong phòng đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười.
Hồ Tiên Lai giận không chỗ phát tiết.
"Người trẻ tuổi bây giờ, đều làm sao vậy?"
Ông ta bực dọc nói: "Các ông ai nấy mỗi ngày đều luyên thuyên bên tai tôi bảo con nhà Giang lão tam tốt ra sao, tốt thế nào. Hôm nay tôi thấy rồi. Chẳng phải cũng thế sao?"
Đến một điếu thuốc cũng không buồn đưa cho mình.
Có thể có tiền đồ lớn lao gì?!
Giang Trường Bảo cũng hơi khó xử.
Ông xoa xoa tay, bất đắc dĩ thở dài: "Cũng không biết có chuyện gì, thằng nhóc này trước nay vẫn luôn khá hiểu chuyện mà, hôm nay có lẽ là đặc biệt".
...……
Giang Châu trở về nhà.
Vừa mở cửa ra, đã thấy hai cái mông nhỏ tròn trĩnh đưa về phía mình.
Hắn sững sờ.
Bước tới, mới phát hiện đó là hai cô con gái của mình đang nằm bò trên đất.
Đoàn Đoàn cầm một cọng cỏ tranh thật dài trên tay, thở hổn hển chọt dọc theo bức tường đất.
Viên Viên nghiêng người, mở to mắt, quan sát tỉ mỉ.
"Chị ơi, bắt! Bắt! Bắt ra!"
Viên Viên nói giòn giã.
Vừa nói, cánh tay nhỏ bé còn nắm chặt cực kỳ nghiêm túc, cổ vũ Đoàn Đoàn.
"Không ra được..."
Đoàn Đoàn hơi nản.
Khuôn mặt nhỏ như chiếc bánh bao nhỏ chụm vào nhau.
Viên Viên suy nghĩ một chút, lại hở hổn hển dời cái cuốc nhỏ bên cạnh tới.
"Chị, đây, đây! Ông nội nói, dùng cái này!"
Đôi mắt của Đoàn Đoàn sáng lên.
Tay thịt nhỏ nhận lấy.
Sau đó.
Vểnh cái mông nhỏ, đạp về phía sau, quỵ xuống đất, vung cái cuốc nhỏ lên chuẩn bị đào.
Mí mắt của Giang Châu nhảy dựng lên!
Bé cưng!
Đây là một ngôi nhà đất!
Sao nhóc con lại đào theo góc tường?!
"Đợi đã!"
Giang Châu vội vàng kêu lên.
Hắn bước nhanh vào.
Cái cuốc nhỏ Đoàn Đoàn vung lên vẫn còn đang ở giữa không trung.
Nhìn thấy Giang Châu trở về, ánh mắt của hai đứa nhỏ sáng lên, đồng loạt từ trên bùn đất bò dậy.
Giống như hai chú khỉ con lấm bẩn.
"Ba ba! Ba đã về?!"
"Bế! Bế Viên Viên!"
Hai đứa nhỏ, mỗi đứa ôm một chân của Giang Châu.
Lúc đó hắn mới thấy rõ, chỗ bọn nhóc nằm vừa rồi là một hàng kiến.
Lúc này bị kinh động đến, đồng loạt chui vào tổ.
Trước khi Đoàn Đoàn đào ra, cái lỗ đã lớn bằng ngón tay út.
Bên ngoài chất đầy đất bùn và đủ loại "công cụ gây án".
Cỏ tranh, đũa và cả thanh gỗ nhỏ, v. v.
Lông mày Giang Châu nhảy dựng, nghĩ mà sợ.
Nếu mình về muộn một chút, chẳng phải nhóc con đã phá dỡ cả cái nhà sao?!
"Ba ba! Đoàn Đoàn có giỏi không?!"
"Viên Viên đã phụ giúp! Viên Viên tìm gậy! Tìm gậy!"
Hai đứa nhỏ.
Nhìn Giang Châu tranh công với vẻ mình là hơn.
Giang Châu: "..."
Có thể làm gì được?
Mình sinh, mình cưng chiều thôi!
Hắn thở dài.
Lần lượt sờ vào đầu của hai đứa nhỏ.
Hết sức dối lòng, cố nặn ra nụ cười, nói: "Thật, thật giỏi!"
"Kẽo kẹt."
Cánh cửa gỗ truyền tới tiếng vang.
Giang Châu ngẩng đầu nhìn.
Là Liễu Mộng Ly đi ra.
Cô xách một chiếc túi vải trên tay, nhét đầy những thứ trong đó.
Nhìn thấy Giang Châu, cô ngẩng đầu, lộ ra nụ cười: "Về rồi à? Thư giới thiệu thông suốt chưa?"
Giang Châu gật đầu.
"Thu dọn xong đồ đạc rồi sao?"
"Ừm, tất cả đều ở đây, cũng không có gì để thu dọn cả, chỉ có quần áo cho bọn trẻ thay."
Liễu Mộng Ly cười nói.
Hôm nay Giang Châu phải đi Nghĩa Thành.
Mới sáng sớm đã thông báo cho cả nhà.
Giang Minh dắt lừa ra, im lặng không nói lời nào, đặt hai cái túi nylon lớn của Giang Châu lên xe lừa, cùng với hai cái bánh bao sữa, cũng lần lượt bế lên cả.
"Khi nào đi?"
Giang Minh hỏi.
Giang Châu vui vẻ.
"Ba mẹ đâu?"
Lúc ra cửa còn thấy, sao giờ phải đi lại không thấy đâu?
Giang Minh nói: "Ba nói ra ngoài vài ngày nữa sẽ về, không tiễn em được."
Giang Châu nghe vậy, lúc này mới không tiếp tục hỏi thêm nữa.
"Vợ à, vậy đi thôi!"
Giang Châu nghiêng đầu, gọi Liễu Mộng Ly.
Liễu Mộng Ly gật đầu, cũng leo lên xe lừa.
Mái tóc đen được buộc bởi một chiếc cột tóc lụa màu đỏ.
Quyến rũ và hoạt bát đáng yêu.
Giang Châu cảm thấy ấm áp trong lòng.
~~~
Xe lừa đến huyện thành, sau đó đổi sang ngồi xe lửa đến Phí Thành.
Trên đường đi, cả nhà bốn người mệt mỏi mãi đến hai giờ chiều mới đến Phí Thành.
Thời gian cấp bách, thậm chí không có thời gian đến xưởng may xem qua một chút.
Giang Châu mua bốn vé xe lửa giường nằm lúc 3 giờ chiều.
Trên thực tế, dựa theo số tuổi của Đoàn Đoàn Viên Viên, có thể được miễn vé.
Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn và thoải mái, Giang Châu vẫn mua hai vé giường nằm cho hai đứa nhỏ.
Thời buổi này vẫn là xe lửa đời cũ vỏ xanh, việc trốn vé rất đơn giản, mức độ lộn xộn khó mà tưởng tượng được.
Trộm cắp, cướp giật, lừa đảo công khai.
Trên một chuyến xe như vậy tất cả đều có thể diễn ra.
Xã hội muôn hình vạn trạng.
Liễu Mộng Ly vốn thấy hai đứa nhỏ bẩn như khỉ bùn, muốn đưa hai đứa nhỏ vào toilet để thay quần áo.
Nhưng mà Giang Châu đã ngăn lại.
Hắn thậm chí còn cố tình tháo dây buộc tóc trên đầu Liễu Mộng Ly xuống và cài chiếc trâm cài bằng gỗ mun tầm thường lên lại cho cô.
"Đợi lát nữa lên xe, người đông, theo sát anh, tuyệt đối đừng tách ra, biết chưa?"
Giang Châu ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
Liễu Mộng Ly gật đầu.
Xe lửa bắt đầu soát vé.
Có rất nhiều người, phải xếp hàng dài, chen chúc nhau vào sân ga.
Giang Châu vác hai túi nylon lớn đựng đầy dây cột tóc hoa.
Liễu Mộng Ly đeo túi vải, một tay dắt một đứa nhỏ, theo sát Giang Châu.