Giang Châu nói rồi cầm bút lên, viết một dòng tiếng Anh ngẫu nhiên lên tờ giấy trắng.
"Em biết câu này có nghĩa là gì không?"
Liễu Mộng Ly cúi đầu, nhìn chăm chú vào dòng chữ tiếng Anh.
Sau đó, thần sắc nàng có vẻ hơi hiu quạnh rồi lắc đầu.
"Không biết."
Giang Châu cười rồi vỗ vỗ vào vai cô.
"Đừng nản lòng, cứ đọc theo anh là được."
Hắn nói rồi hắng giọng một cái, nhìn cô một cách tinh tế.
"Ai..."(Chữ "tôi" trong tiếng Anh đó các bạn)
Hắn phát âm thật chậm, đầu bút chỉ vào từ đầu tiên.
Liễu Mộng Ly không biết tại sao, nhưng…
Dường như lúc này mở miệng phát âm lại cực kỳ khó.
Dường khi sẽ khiến người ta chê cười.
Cô thu hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Giang Châu, thấy hắn đang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc cùng với ý cười.
Liễu Mộng Ly bình tĩnh lại.
Cô khó khăn mở miệng nói: "I."
"Love."
Từ đầu tiên đã được nói ra.
Mấy chữ sau dường như không còn khó khăn nữa.
Cô tiếp tục thử mở miệng, giọng điệu hơi cao lên, ngập ngừng nhìn Giang Châu, "... LOVE?"
Ý cười trên môi Giang Châu càng sâu.
Trong đôi mắt đen nhánh của hắn ánh sáng dịu dàng càng lúc càng mạnh.
Hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Mộng Ly, gật đầu khích lệ.
"YOU."
Từ cuối cùng này thì hắn hơi hạ giọng xuống.
Liễu Mộng Ly được cổ vũ.
Mặt cô hơi đỏ lên vì phấn khích.
Cô mở miệng, nhìn chằm chằm vào Giang Châu, hùng hồn nói: "YOU."
Âm điệu cực kỳ chuẩn.
Giang Chu lại cổ vũ cô lần nữa, cười nhẹ nói: "Bây giờ, đọc lại một lượt hoàn chỉnh đi."
Liễu Mộng Ly gật đầu.
Cô cầm tờ giấy lên rồi định đọc lại.
Cơ mà Giang Châu lại đột nhiên duỗi tay ra, cầm đi tờ giấy trên tay cô.
Hắn mím môi cười.
Vươn tay chỉ vào chính mình.
"Đọc lại, nhưng mà phải đối diện với anh."
Mặc dù Liễu Mộng Ly rất căng thẳng, nhưng cũng không hoài nghi gì.
Dù sao phát âm thì cũng phải xem khẩu hình, lúc cô học tiếng Nga thì cũng thường nhìn vào gương.
Liễu Mộng Ly gật đầu, đối mặt với Giang Châu, nói từng chữ: "I... love... you."
Trong khoảnh khắc này.
Trong lòng Giang Châu rõ ràng biết rằng Liễu Mộng Ly chỉ đang đọc lại câu này bằng tiếng Anh.
Nhưng trong lòng anh vẫn không thể tránh khỏi có những cơn sóng nhỏ.
Dưới ánh đèn lờ mờ.
Liễu Mộng Ly cũng không nhận thấy được có một ngọn lửa đang ẩn giấu sâu bên trong đôi mắt của Giang Châu.
Cô đưa tay ra, chỉ vào tờ giấy, sốt sắng hỏi: "Giang Châu, đây là ý gì?"
Giang Châu mỉm cười.
Hắn tiến tới, áp nhẹ môi mình vào môi cô.
"Tôi yêu bạn."
Hắn hôn chụt chụt vào môi cô, rồi ghé sát vào tai Liễu Mộng Ly thì thầm.
………………
Ngày hôm sau.
Hai huynh đệ Triệu Trường Long và Triệu Trường Hổ đã đến từ sáng sớm.
Hai người đều là người giảng nghĩa khí.
Hôm qua đã hẹn giúp Giang Châu, nên hôm nay đã đến đây.
Huống hồ Giang Châu đã cho họ một gói thuốc lá cùng năm nhân dân tệ, mười phần nghĩa khí.
Giang Minh tuy rằng khá là buồn bực, nhưng hắn cũng biết hai người bọn họ thật không có ý xấu.
Anh mở cửa cho hai người vào, không nói gì nhiều, chỉ bảo mẹ mình hấp thêm hai cái màn thầu.
Tề Ái Phân dùng hai tay lau tạp dề, ló đầu ra khỏi phòng bếp, nhìn thoáng qua đã thấy hai thanh niên đang ngồi trong sân.
Màn thầu.
Hai cái làm sao đủ được?
Hai tên tiểu tử kia to như con bê, phải hấp thêm mấy cái nữa mới đủ được!
Đến nhà làm việc.
Tiền lương bà không lo được, nhưng việc ăn uống, khẳng định là phải đủ!
Nửa giờ sau.
Hai cái màn thầu lớn được lấy ra khỏi nồi.
Đặt trên mặt bàn, nóng hôi hổi.
"Đến ăn đi, ăn no mới có sức mà làm việc!"
Tề Ái Phân nói rồi đưa thêm một bát cháo, kèm theo cả thức nhắm lẫn gia vị.
Ánh mắt Triệu Trường Long, Triệu Trường Hổ sáng lên!
Đúng là người tử tế!
Đây là mà màn thầu đó nha!
Hương thơm phức!
Có cả cháo trắng nữa!
Triệu Trường Hổ cũng không khách khí.
Xoa xoa tay, anh quay lại cười với Giang Minh, lộ ra hai hàng răng vừa to vừa trắng.
"Giang đại ca, em ăn trước!"
Nói xong anh ta cầm một cái màn thầu trắng to lên cắn một miếng, mùi thơm khiến anh nheo mắt lại, quai hàm được lấp đầy khiến anh nhai một cách thỏa mãn!
"Thơm! Thơm thật!"
Anh vừa nói vừa mơ hồ nói.
Giang Minh: "..."
Cái tên này.
Chả khách khí gì cả!
"Mau ăn đi."
Giang Châu rửa mặt xong, đi tới nói với ba người: "Chốc nữa chúng ta sẽ đi lên huyện. Việc bốc hàng là một việc tốn sức, ăn no thì chúng ta xuất phát! "
Lúc này Triệu Trường Long mới cười nói cảm ơn.
Dưới gầm bàn, anh liền vội vàng đá thằng em đang ăn đến không biết trời trăng gì.
Triệu Trường Hổ sững lại một chút.
Sau khi kịp phản ứng, cậu mới nhanh chóng ngẩng đầu lên, mồm ngậm đầy màn thầu nhìn Giang Châu, ậm ừ không nên lời.
"Anh, cám ơn, cám ơn! Cái màn thầu này rất ngon, anh chính là anh ruột của em!"
Triệu Trường Long giận đến mức đá thêm cho cậu ta một cái.
Cái tên tiểu tử này.
Khác gì quỷ chết đói đầu thai đâu.
Giang Minh không nhịn được, khóe miệng giật giật.
Anh cũng cầm một cái màn thầu lên, bắt đầu ăn.
Màn thầu vẫn còn nóng hổi, ăn vẫn ngon.
Bốn người sau khi ăn xong liền bàn giao vài câu với Giang Phúc Quốc rồi đi về phía huyện.
Vì thời gian gấp gáp lên không lái xe lừa.
Bốn người vừa đi vừa chạy, một tiếng sau mới tới huyện.
Ở xa, đã nhìn thấy trên một ngã ba đường, một chiếc Đại Đông Phong đang đậu ở đó.
Ở thời đại này, xe vận chuyển về cơ bản đều là Đại Đông Phong.
Về cơ bản thì các phương tiện giao thông cá nhân chỉ có ở các thành phố lớn như Bắc Kinh.
Còn ở những huyện nhỏ này.
Chỉ các công ty vận tải quốc doanh mới được phân phối mấy cái.
Cơ mà vào mấy ngày bình thường mấy cái xe này lại khá rảnh rỗi.
Thế nên các tài xế đôi khi sẽ nhận một số công việc riêng ngoài giờ tan sở, chừng nào không bị phát hiện thì về cơ bản là họ vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Dương Hiểu Vĩ đang hút thuốc.
Bỗng thấy bốn người từ xa xa đến.
Anh vội mở cửa xe, nhảy xuống nói: "Sao vội vàng vậy? Hôm nay tôi không có việc gì, không vội!"
Giang Châu lau mồ hôi trên trán.
Hắn cười đáp: "Nên tiết kiệm chút thời gian, để anh chờ ở chỗ này cũng không tốt."
Hắn nói.
Rồi nhanh chóng lấy từ trong túi ra một điếu Hồng Tháp Sơn, đưa tới.
Dương Hiểu Vĩ nhìn Giang Chu, trong lòng có chút tán thưởng.
Việc sắp tới.
Cũng không tệ.
"Lên đi, ngồi phía sau."
Dương Hiểu Vĩ dắt điếu thuốc lên bên tai, quay đầu lại nói với mấy người: "Tới tiệm may Mỹ Vân đúng không?"
Giang Châu lên tiếng xác nhận.
Sau đó, mấy người liền leo lên khoang phía sau.
Dương Hiểu Vĩ khởi động xe, Đại Đông Phong gầm nhẹ lên một tiếng, đi về phía tiệm may Mỹ Vân.
Hai mươi phút sau.
Xe đã đến tiệm may Mỹ Vân.
Đại Đông Phong hùng vĩ khiến nhiều người trên phố phải ngoái nhìn.
Trương Mỹ Vân cũng lập tức đi ra khỏi cửa hàng.
Nàng cười nói: "Ai nha! Mọi người thật là rất đúng giờ! Chỉ là có mấy nữ học việc trong tiệm của tôi tay chân cũng không lanh lẹ. Giờ vẫn còn rất nhiều kiện hàng chưa đóng gói!"
Giang Châu nói: "Không sao đâu! Chị Mỹ Vân, chỗ em cũng có vài người, tất cả sẽ thu dọn cùng với chị!"
Triệu Trường Long Triệu Trường Hổ lúc này đã ăn no rồi, khí lực đầy đủ.
Ngay lập tức đi vào.
Trương Mỹ Vân hướng dẫn mấy người bọc váy hoa trong màng nhựa, sau đó cho vào túi nylon.
Dù sao 4 người này cũng là nam nhân.
Thế nên làm cực kỳ nhanh chóng và nhẹ nhàng.
Một lúc sau đã đóng gói xong.
…………