Trong lòng Giang Châu cực kỳ rõ ràng.
Đây là do nội tình thua thiệt từ lúc còn ở trong bụng mẹ.
Ở thời đại này, mang thai đôi không phải là một việc dễ dàng.
Lại thêm việc sau khi sinh, lại chưa bao giờ ăn được bất kỳ thứ gì bổ dưỡng.
Bởi vậy sự phát triển của hai tiểu bảo bối vẫn luôn tụt lại phía sau.
Bây giờ Giang Châu trùng sinh trở lại.
Tính đi tính lại thì mới được gần 3 tháng.
Trong 3 tháng này mà để hai đứa nhỏ bắt kịp sự phát triển của đồng trang lứa thì vẫn còn có chút miễn cưỡng.
Nhưng mà.
Giang Châu cũng không quan tâm đến việc đó.
Hai tiểu bảo bối, thông minh cũng được vụng về cũng được.
Dù gì thì cũng là con gái của hắn.
Trở lại từ trùng sinh, hắn không cầu Đoàn Đoàn Viên Viên có thể thông minh đa trí đến thế nào.
Tất cả những gì hắn muốn là hai tiểu bảo bối được khỏe mạnh.
Nếu hắn tham vọng hơn một chút…
Thì sẽ là lớn lên hạnh phúc bên hắn là được, hắn không thể đòi hỏi gì khác.
"Đến đây nào!"
Giang Chu thu ô, dựa ô vào tường, bước nhanh tới.
Hắn đưa ba cuốn sách giáo khoa mà hắn đang ôm trong lồng ngực cho Liễu Mộng Ly.
Rồi hắn mới mỉm cười cúi xuống, ôm lấy mấy tiểu bảo bối, mỗi tay một đứa nhỏ.
"Chậc chậc chậc! Đoàn Đoàn Viên Viên của ba lại lớn lên rồi này!"
Hai tiểu bảo bối giờ cũng khá là nặng tay.
Quả là một sự thay đổi lớn, lúc trước trùng sinh trở lại hai tiểu bảo bối cũng chỉ bé bằng hạt đậu.
Hai đứa nhỏ cao hứng cười không ngừng.
"Trời mưa rồi! Đoàn Đoàn muốn chơi!"
"Viên Viên, thấy thấy, ô ô, mở ô mở ô!"
Giang Châu cuối cùng đã hiểu.
Hai đứa nhỏ muốn che ô đi dạo mấy vòng dưới mưa!
Mấy đứa nhỏ tựa hồ rất thích việc này.
Trời mưa phải mở ô ra ngoài đi dạo vài vòng mới thích.
Giang Châu mỉm cười mở ô đưa cho hai đứa nhỏ: "Đi, đi! Cẩn thận một chút, đừng ngã đấy."
Đoàn Đoàn Viên Viên vui vẻ cầm ô chạy ra sân.
Tề Ái Phân đứng dậy, chuẩn bị vào bếp làm sủi cảo.
Thấy hai đứa nhỏ chạy tới chạy lui trong sân, cao hứng ngất trời, liền lo lắng: "Ai nha, cái ô này mới mua, làm hỏng thì tốn không ít tiền đâu!".
Tề Ái Phân còn chưa kịp nói xong.
Giang Phúc Quốc đã phun ra một ngụm khói, gõ gõ cái tẩu đựng thuốc lá sợi xuống đất.
"Cái bà nương này, sao mà keo kiệt thế? Cháu gái tôi cầm ô chạy hai ba vòng sao mà có thể hỏng được chứ?!"
Giang Phúc Quốc mắng thêm: "Mau nấu cơm đi, sao lại nói nhiều như vậy? Cũng không tốn đến tiền của bà!"
Tề Ái Phân không nói nữa.
Bà cúi đầu đi nhanh vào bếp.
Giang Phúc Quốc ngồi sang chỗ khác, hài lòng xoắn lấy một viên thuốc lá sợi rồi nhét vào tẩu.
Lấy một cái đóm để châm lửa, rít mạnh mấy hơi, phun ra hai vòng khói.
"Cháu gái ngoan! Chạy từ từ chút! Đừng vấp ngã đấy!
Mặt đất rất cứng.
Này, này! Đừng chạy vào nhà, cầm ô trong nhà, sẽ không cao thêm được nữa! Có nghe không đấy?"
Giang Châu im lặng nhìn sang chỗ khác.
Cha hắn không dành được một nửa sự kiên nhẫn này cho hắn hay anh cả Giang Minh.
Nhưng mà chắc cũng là do cả hai anh em khá là cực đoan.
Ở kiếp trước, hắn là người hay cáu kỉnh, giống hệt như một thùng thuốc nổ cũng nào cũng sắp sửa nổ tung.
Anh cả của hắn thì lại một người khó hiểu kiểu…
Ách.
Khó mà nói ra được.
"Giang Châu?"
Liễu Mộng Ly bên cạnh đột nhiên thì thầm hỏi: "Đây là cái gì? Sách giáo khoa tiếng Anh sao?"
Cô chỉ vào ba cuốn sách mà cô đang cầm trên tay.
Đây là thứ vừa nãy Giang Châu giao cho cô.
Giang Châu nhìn thoáng qua rồi mỉm cười gật đầu.
"Ừ, đúng rồi, vào nhà rồi nói."
Cả hai lập tức đi vào phòng.
Sau khi vào phòng.
Đặt sách giáo khoa lên bàn.
Giang Châu lại bật đèn lên.
"Đây là sách mà giáo viên tiếng Anh hôm nay đã đưa cho anh lúc anh đến trường Trung học cơ sở 1."
Giang Châu nói xong liền đi tới, cầm trong sách tay tùy ý lật xem.
"Có vẻ như họ nhận được hai cuốn sách này từ các huyện khác, còn cuốn này là của riêng họ."
Ở thời đại này, cả nước vẫn chưa thống nhất tài liệu dạy tiếng Anh.
Tất cả tài liệu đều là do giáo viên ngẫu nhiên tìm được rồi giảng dạy.
Đặc biệt là ở một huyện nhỏ như thế này.
Có thể nhớ được toàn bộ bảng chữ cái tiếng Anh được coi là một người nổi bật rồi.
Vạn sự khởi đầu nan.
Ở những nơi nhỏ như huyện của hắn, mấy quyển này quả thực là có cấp bậc địa ngục.
Giang Chu mở sách giáo khoa ra nhìn một chút, quả thực là một lời khó nói hết.
Chưa nói đến ngữ pháp, ngay cả một số ký hiệu phiên âm còn sai.
Cũng may là hắn đã từng học ngoại thương.
Trước hắn đã dành thời gian để đăng ký một lớp học và hệ thống lại một số kiến thức tiếng Anh cơ bản.
Cũng biết đến một số ngữ pháp cơ bản.
Mặc dù hắn đã quên rất nhiều, nhưng như vậy là đủ ở thời đại này.
Giang Châu cầm bút chì lên, mở sách giáo khoa ra và đánh dấu một số lỗi sai cơ bản.
Một số từ tiếng Anh hiếm thấy cũng được hắn chú thích.
Hắn làm một cách rất tự nhiên.
Nhưng mà
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Liễu Mộng Ly lại khiến đôi mắt hạnh của cô trừng lớn lên!
"Mấy quyển sách giáo khoa này được dùng để giảng dạy học sinh, cơ mà dạy dỗ cũng chỉ là nửa vời."
Giang Châu bất đắc dĩ nói.
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu lên định hỏi Liễu Mộng Ly thì thấy cô đang dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn mình!
Giang Châu: "..."
"Vợ à? Sao vậy?"
Giang Chu giả vờ bình tĩnh hỏi.
Liễu Mộng Ly nhíu mày.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô hỏi lại: "Sao, sao anh lại biết tiếng Anh? Mà... sao lại còn biết nhiều như vậy?"
Thật sự là làm cho người rất kinh ngạc!
Thật ra.
Giang Châu nhận mấy quyển sách giáo khoa này về chủ yếu là để cho cô.
Mấy thứ cơ bản này, Liễu Mộng Ly nhìn lướt qua một cái là biết.
Dù sao trước khi về nông thôn, cô đã từng có chút tiếng tăm trong giới.
Mấy cái thể loại văn viết, không phải là vấn đề.
Từ đó suy ra là biết.
Thể loại như lịch sử, chính trị, v. v., cô có thể lập tức ghi nhớ.
Nhưng mà.
Về Tiếng Anh đơn thuần thì...
Cô thực sự là không hiuể.
Trước khi về quê, hầu hết mọi người đều học tiếng Nga.
Lúc đó Trung Quốc vẫn còn giao hảo với Liên Xô, đọc sách cũng là tiếng Nga, nghe nhạc cũng là tiếng Nga.
Giờ đột ngột lại học tiếng Anh.
Cho dù đó là Liễu Mộng Ly, thì cũng không thể tự học qua một cuốn sách giáo khoa đơn giản.
Mấy tối nay.
Cô đều thức đêm đọc sách, gặm nhấm tiếng Anh.
Nhưng mà, không bột đố gột nên hồ.
Cho dù lật nát sách tiếng Anh, không hiểu vẫn là không hiểu.
Lúc này không ngờ tới chính là.
Môn tiếng Anh khó như địa ngục với cô, thế mà bây giờ...
Giang Châu thực sự có thể làm được?
Hơn nữa lại còn thành thạo như vậy?!
"Tiếng Anh khó quá, em không biết phải bắt đầu học tập từ đâu, rồi làm thế nào để hiểu được nghĩa của từ."
Liễu Mộng Ly nhìn Giang Châu với ánh mắt rực lửa, đôi mắt hạnh của cô sáng đến mức dọa người.
"Giang Châu, anh học kiểu gì, có thể nói cho em biết được không?"
Giang Châu: "..."
Hắn phải nói gì bây giờ?
Rằng hắn đã có một giấc mơ, đã sống trong giấc mơ đấy nguyên 60 năm, nên đã học được tiếng Anh?
Hay là chém gió rằng mình vạn sự tự thông?
Lúc này hắn có chút đau đầu.
Giang Châu khum tay lại rồi che miệng ho lên hai tiếng.
"Đây là, vợ à… tiếng Anh này anh học qua phim ảnh."
Giang Chu nói dối một cách nghiêm túc, mặt cũng không có đỏ lên chút nào.
"Tự học sao?"
Liễu Mộng Ly có chút nghi ngờ.
"Đúng vậy nha! Hồi trước anh không có về nhà, đấy là do phải đến các rạp để xem phim. Tất cả đều là phim nước ngoài, tiếng Anh trong phim nói cả một đoạn dài dài dài! Nghe nhiều là tự khắc biết."
Giang Châu nghiêm túc nói phét với Liễu Mộng Ly.
"Vợ à, thực ra tiếng Anh không khó, chỉ cần nghe nhiều rồi đọc nhiều là biết thôi."